Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 575: Giam Thiên Tư (2)

Lý Hỏa Vượng mạnh chống tay đứng vững, ngay lúc này, hắn nhìn thấy trên mu bàn tay xuất hiện một ít hoa văn màu đen.
Lý Hỏa Vượng lắc mạnh đầu, mới thấy rõ không phải hình xăm mà là xúc tu mấp máy của Lý Tuế.
"Thời gian của ta không nhiều." Nếu chính mình không thể đạt được biện pháp giải trừ ảo giác của Bắc Phong trước khi Lý Tuế hoàn toàn chiếm cứ thân thể của mình, vậy thì hắn sẽ trở lại trạng thái cực độ Mê Võng.
Lý Hỏa Vượng thà chết chứ không muốn trở lại trạng thái đó, cảm giác bị mắc kẹt giữa hai thế giới siêu khó chịu, rất ức chế.
Két két!
Lý Hỏa Vượng đẩy mở cửa sổ, một tia ban mai chiếu lên mặt của hắn.
Lý Hỏa Vượng cắn chặt răng, hung hăng huơ nắm tay về phía mặt trời:
“Ngươi cứ muốn hành hạ ta phải không! Ta cố tình muốn nghịch thiên sửa mệnh! Nhào vô! Để xem rốt cuộc là ngươi điên hay ta điên!"
Lý Hỏa Vượng nhảy người xuống cửa sổ, đi hướng nhà giam.
Khi trời hoàn toàn sáng thì Lý Hỏa Vượng đã trả lại quan tài, đi tới cửa Giam Thiên Tư.
Nhìn Lục Phiến Môn nằm giữa hai con sư tử đá, bên trong là quảng trường lót đá, Lý Hỏa Vượng người đầy mùi rượu đưa ra yêu bài cho vệ binh trông giữ, trực tiếp nhấc chân đi vào.
Bên trong Giam Thiên Tư rất trống trải, người ít ỏi, một hỗn thiên nghi bằng đá to còn hơn căn nhà đặt chính giữa quảng trường.
Lý Hỏa Vượng nhìn quanh, đi hướng căn nhà thấp phía nam.
Lý Hỏa Vượng mới bước vào căn nhà nồng mùi mực thì một người đàn ông ôm mấy quyển sách vội vàng nghênh đón.
“Này này, ngươi là ai vậy? Đây là nơi biên sách lịch, không cho người ngoài tiến vào."
Khi thấy yêu bài của Lý Hỏa Vượng thì người kia chỉ hướng đối diện:
“Lại một người đi nhầm, nha môn của các ngươi ở phía đối diện.”
“Nhầm?” Lý Hỏa Vượng nhanh chóng nhìn sơ trong nhà, một hàng chữ treo trên tường đập vào mắt hắn.
“In bán lịch ngày theo Giam Thiên Tư, dân gian không được tự in, ai trái lệnh diệt ba tộc.”
Lý Hỏa Vượng chắp tay với người kia rồi xoay người đi hướng căn phòng đối diện lạnh lẽo, mặt nạ kim loại to lớn gắn trên tường lập tức hấp dẫn ánh mắt của hắn.
Đó là mặt nạ to cỡ hai thân thể, bởi vì gió thổi nắng chiếu nên đã đầy gỉ sét.
Hình dạng giống mặt nạ của tù phạm bị chặt đầu kia, chẳng qua vị trí con mắt biến thành hai cây cột thò ra ngoài.
Hai cây cột mắt chui ra từ hốc mắt này thẳng tắp nhìn chằm chằm bầu trời vạn dặm không mây.
Lý Hỏa Vượng thu hồi ánh mắt, từ cửa hông đi vào, bên trong không lớn, chỉ cỡ phòng học.
Kỳ lạ là bên trong căn bản không có bất cứ bài trí, là một căn phòng vuông vức.
Trong lúc Lý Hỏa Vượng nghi hoặc lập tức cảm giác được các loại tầm mắt quét qua, nhưng kỳ dị là vị trí ánh mắt nhìn không có bất cứ thứ gì.
Lý Hỏa Vượng thấy thế liền biết mình đến đúng chỗ, rút ra yêu bài của mình.
Có tiếng răng rắc đặc biệt của khúc gỗ va chạm nhau, bức tường bên cạnh dâng lên một cửa ngầm, một người đàn ông trung niên đi ra, có con chim đen mù mắt đậu trên vai.
Chim đen nói chuyện:
"Lần đầu tiên tới?"
Lý Hỏa Vượng gật đầu: “Tại hạ luôn ở Ngân Lăng Thành, hôm nay là lần đầu tiên tới Thượng Kinh, kính chào tiền bối."
"Đến đây, ta mang ngươi đi quen thuộc đường.” Người đàn ông mang theo con chim xoay người đi vào cửa ngầm.
Khi Lý Hỏa Vượng đi vào theo, phát hiện bên trong cửa ngầm cũng không mờ tối.
Đèn trên tường chiếu hành lang sáng tỏ, toàn bộ hành lang vang vọng tiếng lộp cộp trong trẻo.
Lý Hỏa Vượng nhìn bóng lưng của người kia, cảm thấy trong tình huống này nên chủ động sẽ tốt hơn:
"Tại hạ Nhĩ Cửu, Áo Cảnh Giáo, chào tiền bối.”
“Tư Mã Lam, Mặc Gia, đừng quá cẩn trọng, nếu đã vào Giam Thiên Tư thì xem như một nửa huynh đệ.” Chim đen nói.
“Mặc Gia?” Con ngươi của Lý Hỏa Vượng hơi rút lại, đây là từ tổ duy nhất hắn từng nghe, cảm thấy khá thân thiết.
Nhưng dường như Tư Mã Lam hiểu lầm phản ứng của Lý Hỏa Vượng:
"Đừng sợ, ta là Tề Mặc, không phải Lương Mặc bên tà tu.”
"Tề Mặc? Lương Mặc?" Lý Hỏa Vượng cực kỳ xa lạ với hai từ này.
Mặc Gia còn chia vài loại nữa sao? Mà cái gì là Lương Mặc bên tà tu?
Lý Hỏa Vượng nhìn người đàn ông gầy guộc và chim đen đậu trên vai hắn ta, hắn ngẫm nghĩ rồi mở miệng hỏi:
"Tư Mã huynh, cái gì gọi là Tề Mặc? Lương Mặc là gì?”
Tư Mã Lam rất bất ngờ khi Lý Hỏa Vượng không biết điều này, chim đen mắt mù trên vai hắn ta nhanh chóng giải thích rằng:
“Bọn họ vốn chung đường, nhưng một người là một ý, mười người là mười ý, nghìn người là nghìn ý, mỗi người có ý tưởng riêng, sau đó Cự Tử chết thì Mặc Gia tách ra.”
"Tuy rằng Lương Mặc cũng như Mặc Gia, biết minh quỷ, thiên chí, phi mệnh, nhưng bọn họ xuyên tạc ý tứ của Cự Tử đời đầu, chung quy đi vào lối rẽ, cùng một giuộc với Đông Chấn Đường, cuối cùng thành như bây giờ người không ra người, quỷ không ra quỷ ... ".
- Giải thích,
Cự Tử là xưng hô lãnh tụ của Mặc Gia. Mặc Gia là học phái tổ chức nghiêm khắc kỷ luật nhất, xả thân hành đạo, cũng là người chống lại Nho gia.
Minh quỷ, thiên chí, phi mệnh, phi nhạc là triết học của Mặc Gia, gồm:
Phi nhạc: Phản đối hoạt động âm nhạc xa hoa lãng phí, đề xướng tiết kiệm sức người sức của.
Thiên chí: Trời là chúa tể có ý chí tối cao, ý chí của trời là hưng lợi trừ hại.
Phi mệnh: Phủ nhận số trời chi phối và ảnh hưởng đối với người và vật, cho rằng một người sang giàu nghèo hèn không phải trời sinh, mà đó là kết quả của sự cố gắng hoặc không.
Minh quỷ: Phân biệt tồn tại quỷ thần, quỷ thần có thể dương thiện trừng ác.
Hết giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận