Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 973: Bà lão (1)

Hắn nói rồi đưa tay kéo con khỉ đàn quỳ lạy kia, một cước trực tiếp đá nó ngã xuống đất thổ huyết.
“Còn dám cáo trạng đúng không! Ta để ngươi cáo! Ta để ngươi cáo!” Bàn tay không ngừng tát, đến mức da trên mặt con khỉ kia đều sắp rơi xuống.
Ngay tại lúc Dương Tiểu Hài đang do dự, một viên đá cuội bay tới, đánh vào cánh tay của tên làm xiếc kia, nháy mắt đánh gãy cong thành hai đoạn.
Ngay tại lúc hắn ôm tay kêu thảm thiết, bà lão bên cạnh dùng sức phun một cái, viên đá cuội trong miệng bay thẳng vào cái miệng đang há to của tên làm xiếc khỉ, đánh nát xương cốt quậy nát não óc.
Bà lão đi đến bên cạnh con khi bê bết máu dưới ánh nhìn của tất cả mọi người xung quanh, hai tay xé miếng da khỉ xuống, bên trong là một cái đầu máu thịt be bét của một đứa trẻ.
Cái con khỉ này thật ra đều là người thật, chỉ là bên ngoài chúng được bao bọc bởi một lớp da khỉ.
“Ài… đáng thương…đáng thương.” Nói rồi bà lấy ra một mảnh vải trắng cẩn thận quấn quanh đầu khỉ con: “Nào, thế giới này đầy rẫy đau khổ, hãy tin tưởng vào Thạch Độc gia gia, chỉ cần tin vào Thạch Độc gia gia, sau này mới có thể đầu thai vào nhà tốt.”
Nhìn bà lão trước mặt cầm viên đá cẩn thận cạo sạch lớp da khỉ dính trên người đối phương xuống, Dương Tiểu Hài không khỏi trố to hai mắt nhìn.
Hắn chẳng thể nghĩ tới, bà lão đói đến gầy như que củi trước mắt, còn cứ thích mút viên đá này thế mà lại là một cao nhân thần bí khó lường!
“Ông nhà, chết người! Chết người thật rồi, não đều bị đánh xịt ra ngoài rồi.”
Triệu Tú Mai ở bênh cạnh có chút sợ hãi trốn sau lưng Dương Tiểu Hài.
Mặc dù trên đường đi hồng y đạo sĩ đã giết không ít người, thế nhưng bất luận nàng nhìn thấy bao lần, nàng vẫn sợ người chết.
“Không sao, đừng sợ, không nhìn thấy lão bà bà này là người tốt diệt ác sao?” Dương Tiểu Hài nhỏ giọng an ủi.
Hành động của đối phương khiến hắn yên tâm rất nhiều, cũng không thể nào người này vừa giết một ác nhân, quay đầu liền giết thường dân bách tính.
Huống hồ, hai người bọn họ trước đó còn cho đối phương một bát hoành thánh trộn dầu ớt, dù là cuối cùng bà không ăn, nhưng dù sao cũng có chút tình cảm.
Mà so sánh với sự bình tĩnh của Dương Tiểu Hài, những người khác xung quanh cũng không thể bằng được, vừa nhìn thấy chết thật người, nhao nhao kêu lên một tiếng liền bỏ chạy, nhất là lão đạo trưởng tiên phong đạo cốt có giọng nói lớn nhất trước đó là bỏ chạy nhất nhanh.
Có điều so với những người khác, ba con khỉ kia rất hiển nhiên lại có thái độ hoàn toàn khác biệt: “Bà chít chít bà, bà bà! Bà bà!”
Hai con khỉ vẫn chưa bị lột da giơ hai tay lên cao, vây quanh bà lão hưng phấn nhảy tưng tưng.
“Nào nào nào, tất cả đừng động đậy, ngoan ngoãn, để ta xem một chút.” Ngay sau đó Dương Tiểu Hài liền nhìn thấy bà lão này cẩn thận dùng đá cởi bỏ bộ da khỉ trên người bọn họ ra, để cả hai tách rời.
“Sao bên trong lớp da khỉ lại là con nít thật thế! Thật đáng sợ.”
“Trước đây ta từng nghe Bạch sư tỷ nói qua, nói có một số người bắt những đứa trẻ như thế này, bọc da khỉ để làm thành khỉ làm xiếc, người khỉ như thế này tốt hơn khỉ bình thường gấp nhiều lần, lúc đầu còn tưởng là giả, không ngờ lại thật sự có, khoan nói nữa, chúng ta nhanh đến phụ giúp một tay.”
Tuy rằng vừa rồi hắn không có gan đứng ra ra mặt, nhưng mà những chuyện vẽ hoa lên gấm , hắn vẫn có thể làm được.
Hai vợ chồng từ trong nồi bên cạnh múc ra một chậu nước nóng, lấy ra một cái khăn nhúng vào giặt sạch, sau đó cẩn thận giũ cho nguội bớt, bắt đầu lau vết máu cùng mủ trên người ba con khỉ con.
Mặc dù nhìn có vẻ rất đau, nhưng ba đứa trẻ vốn không mặc da khỉ quá lâu, vẫn còn cứu được.
Ba người bận rộn, cho ba con khỉ con mặc quần áo rộng thùng thình của Dương Tiểu Hài. Ba người bọn họ cuối cùng cũng từ khỉ biến thành người.
Chỉ là hành vi của bọn hắn vẫn rất giống khỉ, rất hiển nhiên bọn hắn trước đó bị người đàn ông kia huấn luyện rất lâu, muốn khôi phục lại sợ là cần thời gian rất lâu.
Nhìn thấy bà lão móc ra vải trắng quấn quanh đầu cậu bé khỉ. Dương Tiểu Hài có chút hiếu kỳ, hỏi: “Vị lão nhân này, ngươi đây là đang làm gì?”
“Quấn cái này lên, tính mạng của bọn hắn liền có thể cứng rắn giống như viên đá, sau này, người khác liền không dám ức hiếp ba đứa trẻ đáng thương này nữa.”
Nghe thấy những lời này, Dương Tiểu Hài hiểu rõ gật đầu, hắn cảm thấy đây chắc là phong tục của một nơi nào đó, có lẽ nó có thể có ý nghĩa tương tự như việc nói rằng bôi chu sa lên trán và lông mày của trẻ em có thể xua đuổi tà ma.
Ngày trước hắn cũng tin, nhưng bây giờ hắn không còn là một đứa trẻ nữa, hắn đã sớm biết loại lừa gạt này chính là dối trá, chu sa giữa lông mày không thể xua đuổi tà ma, chỉ có Lý sư huynh mới có thể xua đuổi tà ma.
Bạn cần đăng nhập để bình luận