Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 149: Màu đỏ (1)

Hắn cảm giác mọi thứ xung quanh cứ nhỏ dần, chính mình dường như đang đi lên trên, thân thể nhẹ hẫng, thoải mái vô cùng:
“Thì ra đây là cảm giác chết sao?”
Nhưng giây sau, bốn phía bỗng thay đổi, bắt đầu vặn vẹo, khuôn mặt đầy nếp nhăn của hắn cũng nhanh chóng vặn vẹo.
Đôi khi biến thành thiếu niên mười mấy tuổi, đôi khi lại biến thành một vị sư thầy trên đầu có vết sẹo điểm giới, và đang cố gắng chuyển đổi thành bà già.
Sau vài lần biến hóa, cuối cùng khuôn mặt hắn định hình thành thiếu niên.
Nhìn vách tường màu trắng quen thuộc mà xa lạ ở trước mắt, hắn thoáng chốc ngẩn ngơ, ba câu hỏi chung cực chui ra trong đầu hắn.
“Ta là ai? Đây là đâu? Ta muốn làm gì?"
Vừa lúc bên cạnh có hai người mặc đồ bệnh nhân đi ngang qua cửa sổ, vừa đi vừa nói chuyện.
“Ta khác với mấy người, ta bị bệnh thần kinh chứ không phải bệnh tâm thần, bệnh thần kinh có nghĩa là bệnh đến từ trung tâm hoặc tổ chức vùng ngoài thần kinh, bệnh thần kinh bị bệnh tâm thần kéo theo bôi bác! Đó, anh nhìn xem, giống như Tiểu Lý mới là bệnh tâm thần thật, suốt ngày cứ nói linh tinh rồi tự hại mình.”
“Anh bớt nói vài câu đi, cậu trai đó cũng tội nghiệp, tuổi còn trẻ đã mắc phải bệnh nặng như vậy.”
“Chẳng lẽ thằng nhóc Lý Hỏa Vượng có thể nhảy dựng lên chửi ta à? Ha, nếu thật sự như vậy thì hay lắm, ta chấp nhận bị chửi vài câu.”
"Lý Hỏa Vượng?" Vào giây phút này, Lý Hỏa Vượng đã nhớ lại tất cả, trong đầu nhanh chóng xâu chuỗi lại những chuyện mới phát sinh, cậu liền hiểu được mọi thứ.
Vẻ mờ mịt trên mặt Lý Hỏa Vượng nhanh chóng bị dữ tợn thay thế, gầm lên một tiếng:
“Ta vốn không phải hòa thượng hay ông già gì! Ta là Lý Hỏa Vượng! Tịch Nguyệt Thập Bát trộm tên của ta!”
Lý Hỏa Vượng ngồi trên giường bệnh nhớ lại những gì vừa phát sinh.
Lý Hỏa Vượng chưa bao giờ ngờ rằng, Tịch Nguyệt Thập Bát kỳ lạ hơn bất cứ thứ gì cậu từng gặp trong quá khứ, không ngờ nó có thể thay đổi nhận tri từ căn bản, lặng lẽ thay đổi thân phận của một người.
Hơn nữa chuyển dời các loại thân phận của người khác lên trên một mục tiêu.
Lúc trước khi Lý Hỏa Vượng biến thành ông già, phỏng chừng lúc ấy nếu cậu thật sự tin mình chết thì e rằng sẽ chết thật.
Ảo giác lúc trước luôn cố ý tránh né hiện giờ lại thành mấu chốt để biết cách giải trừ khống chế của đối phương.
Dù Tịch Nguyệt Thập Bát có lợi hại đến mấy cũng chỉ có thể sửa chữa một loại nhận tri, nhưng Lý Hỏa Vượng làm Tâm Tố, hiếm thấy có hai loại nhận tri khác nhau.
Nhìn người chung phòng bệnh đang ở bên ngoài phơi nắng, Lý Hỏa Vượng không ra tay ngay, ở trong lòng lặng lẽ tính toán.
“Mình không thể cứ ngồi chờ như vậy, không chừng sau khi ảo giác biến mất thì Tịch Nguyệt Thập Bát rất có thể sẽ lại lần nữa sửa chữa nhận tri của mình. Mình nhất định phải thông qua hành động trong ảo giác để ảnh hưởng bên khác.”
May mà trong tay của Lý Hỏa Vượng còn có lá bài khác, trải qua hai chuyện lúc trước, cậu đã hiểu rằng chuyện phát sinh trong ảo giác thì cũng sẽ xảy ra ở hiện thực, cũng hiểu rõ đôi chút về Tịch Nguyệt Thập Bát.
Lý Hỏa Vượng nhớ kỹ con đường mình vừa đi qua, bây giờ cậu muốn trở lại, quay về đại viện Ngô gia, nhắc nhở người khác rằng Lý Hỏa Vượng kia là đồ giả!
Từ đầu tới đuôi Tịch Nguyệt Thập Bát chỉ dám đánh lén, không dám ló dầu ra, vậy tức là năng lực đối kháng chính diện của nó chắc chắn rất kém.
Chỉ cần vô hiệu hóa mấy trò mèo của nó, e rằng nó còn thua người phụ nữ chân nhỏ lúc trước, Du lão gia đều có thể nhẹ nhàng giải quyết bọn họ.
Suy nghĩ kỹ đối sách xong, Lý Hỏa Vượng vừa mới chuẩn bị ngồi dậy chợt phát hiện hai tay của mình bị trói trên giường.
Nhưng thứ này không trói Lý Hỏa Vượng được, cậu đã sớm cực kỳ quen thuộc với mọi thứ trong ảo giác này.
Lý Hỏa Vượng quay đầu hướng về microphone ở đầu giường, giả vờ như lúc trước kêu lên:
“Hôm nay là chị đẹp nào trực vậy? Làm phiền cởi dây giùm, mót quá rồi.”
Chốc lát sau, một y tá mập mạp kích động xông vào, cởi trói cho Lý Hỏa Vượng.
“Ôi trời ơi! Tiểu Lý, cậu rốt cuộc tỉnh táo rồi? Sao lần này lâu vậy? Làm ta sợ muốn chết, còn tưởng rằng cậu mãi không thể tỉnh lại nữa!”
“Cậu chờ chút, ta lập tức báo cho Dương Na đến ngay! Nếu bạn gái nhỏ của cậu biết cậu đã tỉnh lại chắc chắn sẽ vui vẻ nhảy dựng lên, cậu không biết trong khoảng thời gian này cô ấy đã khóc bao nhiêu lần."
Lời nói của y tá không làm dấy lên một chút gợn sóng nào trong lòng Lý Hỏa Vượng, mặc kệ chỗ này tốt đẹp cỡ nào thì giả vẫn là giả.
Tĩnh Tâm sư thái luôn nói trong lòng Tâm Tố tràn ngập Mê Võng, nhưng Lý Hỏa Vượng thì không nghĩ vậy, cậu đã nhận rõ hết thảy, tuyệt đối sẽ không tin mọi thứ giả dối ở đây là hiện thực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận