Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 419: Biện pháp (2)

“Dương huyện lệnh, hãy nói xem rốt cuộc có chuyện gì? Trong tư còn bận rộn, không thời gian rỗi lãng phí." Lý Hỏa Vượng dẫn đầu mở miệng phá vỡ không khí kỳ lạ giữa hai người.
Có thể cố gắng nhanh chóng hiểu rõ chi tiết của tai họa tạo thành rút dương, hơn nữa vì đạt được nha môn của Thất Huyện trợ giúp, nói thứ khác chưa chắc dùng được, Lý Hỏa Vượng định trực tiếp giả mạo Giam Thiên Tư.
Trong tình huống này, đối phương làm quan phụ mẫu của một huyện, gặp vấn đề lớn như vậy không thể nào không đi thông báo Giam Thiên Tư.
Nếu vấn đề vẫn tồn tại, hoặc là Giam Thiên Tư không ở, hoặc là cử người đến nhưng không thể giải quyết phiền phức này, Lý Hỏa Vượng vừa lúc có thể thừa dịp này đạt thành mục đích của mình.
Vừa nghe Lý Hỏa Vượng nói trong tư thì Dương huyện lệnh bị trà làm phỏng tay, luống cuống đặt trà lên bàn, hai tay khép lại, kích động chắp tay vái Lý Hỏa Vượng:
“Trời ơi, lễ bộ rốt cuộc cử các ngươi đến. Ôi trời, ta chờ mòn mỏi, bản quan gửi thư bồ câu ít nhất trên trăm phong thư rồi! Mỗi lần đều khiến ta ổn định dân tâm, cứ bình tĩnh chờ tin lành, bản quan còn không ổn định được lòng mình thì sao bình ổn lòng dân được!”
Thấy Dương Hoành Chí không ngừng kể khổ với mình, trái tim treo cao của Lý Hỏa Vượng rơi xuống, thấy đối phương tin rồi, cậu nói ra dự án khác.
“Được rồi, Dương huyện lệnh, không rảnh tán gẫu, ngươi hãy nói rõ nguyên nhân hậu quả của chuyện này cho ta nghe. Cái gọi là rút dương rốt cuộc là do đâu? Bắt đầu từ bao giờ?”
So với tiểu nhị thì chắc chắn huyện lệnh biết càng nhiều, vì đối phó quỷ vô hình đã theo dõi mình, Lý Hỏa Vượng nhất định phải hiểu rõ càng nhiều.
“Ài, chuyện này bắt đầu từ ngày lễ quỷ năm nay, ở sườn núi Tử Nhân cách phía đông huyện năm dặm, có một phu canh ...”
Nói tới đây Dương huyện lệnh chợt nhớ ra điều gì chợt ngừng bặt, trên mặt lộ ra hoảng sợ.
“Nói tiếp đi, rốt cuộc sao vậy?” Lý Hỏa Vượng hơi nghiêng người tới trước hỏi dồn.
Đối diện Lý Hỏa Vượng đặt câu hỏi, huyện lệnh lại bắt đầu đổi đề tài, biểu cảm của hắn rối rắm lại chắp tay:
“Cao nhân, xin hãy cứu giúp bách tính của Thất Huyện! Chuyện này liên quan mạng sống của mọi người!”
Lý Hỏa Vượng đang định lại đặt câu hỏi thì chợt dừng lại, cậu rốt cuộc hiểu đối phương đang băn khoăn cái gì, người này lo lắng điều giống như tiểu nhị trước khi chết.
“Ngươi sợ mở miệng sẽ bị quỷ kia tìm tới? Yên tâm, ngươi chỉ cần to gan nói, nếu ta đã đến thì chắc chắn sẽ giúp ngươi xử lý ổn thỏa."
Ai biết Dương huyện lệnh nghe lời này trên mặt chẳng những không lộ ra nét vui mừng ngược lại nhảy cẫng lên, vội cách xa Lý Hỏa Vượng như né ôn dịch.
Không lâu sau, Dương huyện lệnh mang theo mấy bộ khoái mặc áo xanh trở lại, mỗi người cầm chiêng nhỏ, phía sau mỗi cái chiêng cột một bao vải đỏ.
Bọn họ vây quanh Lý Hỏa Vượng không ngừng gõ, lẩm bẩm:
“Có lạ chớ trách, làm việc chớ trách! Có lạ chớ trách, làm việc chớ trách!”
Lý Hỏa Vượng nhìn hành động buồn cười của đối phương, biểu cảm phi thường kỳ lạ: "Ngươi đang làm gì? Chẳng lẽ biện pháp này có thể giải quyết quỷ vô hình kia?”
Nghe lời Lý Hỏa Vượng nói, Dương huyện lệnh liên tục gật đầu.
Lý Hỏa Vượng lúc này mới phát hiện trong tay mỗi người đều cầm cáp kẹp sắt lớn kẹp chặt ngón giữa của mình, dù bị kẹp bầm cũng không buông ra.
Một bộ khoái gõ chiêng vã mồ hôi bỗng xoay người lại nhìn Lý Hỏa Vượng, âm thanh sốt ruột nói: "Nhanh lên! Ngươi đã bị thứ kia theo dõi! Nếu không muốn rút dương đến chết thì mau học theo chúng ta! Đều là châu chấu cột chung một dây, lẽ nào ta hại ngươi?”
Lời này khiến thân thể Lý Hỏa Vượng căng cứng, vươn tay nhận lấy cái chiêng, vừa xoay quanh vừa gõ.
Không hiểu sao hàng loạt sự tình trong Thất Huyện khiến Lý Hỏa Vượng có cảm giác quen thuộc, vừa quen vừa ghét.
Lý Hỏa Vượng đang sắp xếp lại suy nghĩ thì những người quay quanh cậu bắt đầu có động tác mới.
Bọn họ treo dây thừng đỏ trên cổ, giống như con rùa cõng mai, bốn chân chấm đất bò quanh bàn tròn.
Cảnh này vừa quái dị và hoang đường, quan trọng hơn là những người khác nhìn hướng Lý Hỏa Vượng, ánh mắt nóng bỏng muốn cậu làm theo.
“Việc này thật sự có hiệu quả? Bọn họ rốt cuộc từ đâu biết làm như vậy hữu dụng với quỷ trộm của quý?”
Khi Lý Hỏa Vượng treo chiêng lên cổ mình thì người khác bỗng nhiên giống như chó đi tiểu banh hai chân ra.
Không phải bọn họ đi tiểu, mà là cởi quần, tháo nắm ớt đỏ phía sau chiêng rắc lên của quý.
Dù cay đến mức nhe răng trợn mắt, những người này không dám chậm trễ, cuối cùng cõng chiêng bò dưới đất, vừa bò vừa rắc.
“Chân nhân, mau làm đi! Làm y như ta này, nếu ngươi không học sẽ không sống nổi ngay đấy!”
Nhìn cảnh tượng buồn cười hoang đường như vậy, Lý Hỏa Vượng cau mày đi qua, chậm rãi ngồi xổm xuống vươn tay vốc một nắm ớt.
Lý Hỏa Vượng do dự một chút, chậm rãi xòe tay, ớt đỏ rực từ kẽ tay của cậu rơi xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận