Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1087: Lễ (2)

Lý Hỏa Vượng hai mắt hằn tia máu nắm chặt nắm đấm, ngửa mặt lên trời thét lớn, da thịt khắp người hắn lần lượt nứt ra như vảy cá, những xúc tu dày đặc quấn đủ loại dụng cụ tra tấn mọc ra từ nhiều nơi trên người Lý Hỏa Vượng, nhanh chóng xuyên thấu qua cơ thể tất cả mọi người.
Cơ thể Lý Hỏa Vượng đột nhiên xoay về phía bên trái, cùng với tiếng rắc rắc, Lý Hỏa Vượng trực tiếp vặn gãy cột sống của mình, toàn bộ cơ thể mang theo toàn thân xúc tu trong nháy mắt xoay tròn.
Đủ loại dụng cụ tra tấn cùng với ba thanh kiếm của Lý Hỏa Vượng, cùng nhau xoay tròn, xung quanh lóe lên ánh sáng lạnh.
Sau khi âm thanh máu thịt xé nát và tiếng kêu thảm thiết biến mất, trên đầu Lý Hỏa Vượng trong nháy mắt sáng tỏ, mặt trời lại lần nữa chiếu đến trên đầu của hắn.
Chân phải vừa nhấc lên, trực tiếp giẫm nát một cái đầu bên cạnh chân mình, Lý Hỏa Vượng không kịp lấy lại hơi, lao về phía Lữ Tú Tài đang gặp nguy hiểm.
Cuộc chiến quy mô nhỏ này, sau hai nén nhang liền kết thúc, Lý Hỏa Vượng đứng bên dòng suối nhỏ, một bên rửa đao một bên rửa tay.
Nhớ lại lúc trước mình còn dẫn các sư huynh đệ tới đây, dựng lò nấu cơm, giờ đây mình lại biến thành bộ dạng như hiện tại, Lý Hỏa Vượng không khỏi cảm thấy có chút thổn thức.
Đúng lúc này, một tia nước phun qua đỉnh đầu hắn, rồi lại rơi xuống nước. Ngay sau đó đông một tia tây một tia, thứ trong nước chơi rất vui vẻ.
"Tuế Tuế, đừng chơi nữa, đi thôi!" Cùng với Lý Hỏa Vượng đi về phía bờ. Lý Tuế lộ một nửa cơ thể duyên dáng từ trong nước, bên trong ngậm miệng con cá chép còn đang không ngừng quằn quại, vội vàng đi theo.
Trên đường đi, Lý Hỏa Vượng chau mày nhìn những thi thể ngổn ngang trên mặt đất, có không ít thi thể vẫn còn mặc quần áo của quan sai.
Tứ Tề không phải là Hậu Thục, nếu như nói Hậu Thục vẫn còn là Pháp Giáo đang tranh đoạt với triều đình Hậu Thục, thì Tứ Tề đã bị bọn Pháp Giáo Đại Lê chiếm cứ rất lâu rồi.
Có thể nói ở Hậu Thục, nếu như chỉ sợ bị hai bên tham chiến ảnh hưởng, như vậy thì ở Tứ Tề dường như là đang vùng vẫy trong vũng bùn khó tiến lên. Phóng tầm mắt đi đâu cũng thấy kẻ thù.
Sau khi đi đến Tứ Tề, đã gặp phải nhiều lần những cuộc chiến quy mô nhỏ này.
"Bên ta có ít người như vậy mà còn phiền phức như thế, bên ngươi chỉ sợ cũng chẳng ra sao đúng không?" Lý Hỏa Vượng hỏi Huyễn Tẫn bên cạnh.
"Không tệ."
"Tiền tuyến giao chiến thế nào? Vẫn thuận lợi chứ?" Lý Hỏa Vượng hỏi.
Huyễn Tẫn lắc đầu, không nói gì, Lý Hỏa Vượng cũng không biết tên này là không muốn nói, hay là không biết.
"Nếu như ngươi còn hỏi gì cũng không biết như vậy, vậy thì ta thật sự không biết ngươi và ta phải làm gì, không phải là ngươi thực sự cảm thấy mối quan hệ của chúng ta tốt lắm chứ."
"Lý Hỏa Vượng, người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, ngươi đây có chút nhỏ nhen."
"Ta không muốn thành đại sự, ta chỉ muốn làm cho thế giới này ổn định lại, ta muốn sống yên ổn vài ngày!" Cùng với Lý Hỏa Vượng trừng mắt về phía Huyễn Tẫn, thân thể của hắn không tự chủ được bắt đầu tan rã.
Chỉ cần hắn muốn khiến cho Huyễn Tẫn không tồn tại, thì Huyễn Tẫn liền không tồn tại.
"Chờ một chút, tặng ngươi một món quà lớn." Nhưng mà đúng vào lúc này, sáu cánh tay của Huyễn Tẫn ôm vào lòng nhanh chóng xoay chuyển, một chiếc gương xuất hiện bên cạnh Lý Hỏa Vượng.
Hòa thượng đứng ở bên cạnh có chút tò mò, hắn đi tới dùng tay chọc chọc, thấy không có phản ứng trực tiếp đưa tay cầm lên, hướng về phía mặt trời rồi nhìn.
"Đừng làm bậy!" Lý Hỏa Vượng đẩy hòa thượng ra, nhìn chiếc gương nửa trong suốt đang ở giữa không trung kia, cùng với thứ đồ ở bên trong chiếc gương đó.
Lúc mới đầu nhìn không ra đây là thứ gì, phía trên có một vài đường cong, một vài lá cờ, một vài điểm sáng đang lấp lóe ánh sáng đỏ.
Có điều, dù sao Lý Hỏa Vượng cũng là người đến từ Tứ Tề, hắn rất nhanh liền hiểu ra, đây chính là toàn bộ bản đồ của Tứ Tề.
"Đây là bản đồ của Tứ Tề? Những thứ này là... chiến trường đang giao đấu?" Lý Hỏa Vượng dùng tay chỉ những điểm đỏ đó, kinh ngạc hỏi.
"Không chỉ như vậy. pháp khí ta luyện chế ra cũng không chỉ có vài công dụng như vậy, ngươi đặt tay vào trong đó xem sao." Nghe thấy Huyễn Tẫn nói như vậy, Lý Hỏa Vượng nửa tin nửa ngờ thò ngón tay vào trong.
Khi chạm phải một điểm trong số đó, hắn ngay lập tức cảm thấy được mình bị kéo vào một chiến trường đang chém giết, khắp nơi không ngừng vang lên tiếng kêu thảm thiết lẫn tiếng la hét, sát khí không ngừng bao trùm, lẫn lộn.
"Vù vù vù!" Tiếng còi trầm thấp vang lên, khiến da đầu Lý Hỏa Vượng không tự chủ được mà tê lên.
Mặt đất vẫn rung lên, lúc đầu chỉ rất nhẹ, nhưng ngay sau đó tiếng rung động càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn.
Kỵ binh sắt của Thanh Khâu lao về phía tín đồ Pháp Giáo đang mang theo một bức tượng thần khổng lồ ở phía xa trong tiếng còi. Tình cảnh này khiến cho Lý Hỏa Vượng nhiệt huyết sôi trào, khí huyết không ngừng dâng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận