Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 847: Thượng Quan Ngọc Đình

Lần này, Thượng Cực Quán Khẩu được tìm thấy trong một ngôi miếu thổ địa nứt, nơi đó vốn là chỗ của thổ địa công và thổ địa bà, chỉ là lúc này hai người đó đã kết tụ thành một con tò he mắt lớn kỳ quái.
Mặc dù đã tìm được mục tiêu của mình nhưng Lý Hỏa Vượng không hề cảm thấy vui vẻ.
“Túc mật hoán nhất mật.” Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Ngọc Đình vẫn luôn đi theo mình.
"Nhĩ tiền bối, quả nhiên lợi hại, vậy mà cũng có thể tìm thấy nơi ẩn nấp này, nếu để ta làm, chắc chắn sẽ không tìm được.”
Với nụ cười trên môi, Thượng Quan Ngọc Đình hành lễ với Lý Hỏa Vượng, chậm rãi đi về phía Thượng Cực Quán Khẩu, giống như bước xuống bậc thang, từng bước đi vào trong cái bóng của Thượng Cực Quán Khẩu.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng nghĩ rằng mọi thứ đã kết thúc, con tò he kia lại đột nhiên nứt ra, chuyện này rõ ràng không giống với lần trước.
Mà từ trong cái bóng trên mặt đất mà Thượng Quan Ngọc Đình vừa bước vào truyền ra một giọng nói với những từ ngữ khó hiểu.
Lý Hỏa Vượng trước đây đã từng giao dịch với Thượng Cực Quán Khẩu, khi nhìn thấy sự khác thường trước mắt, hắn biết rằng đây chắc chắn có điều gì đó không ổn, trước đây Thượng Quan Ngọc Đình nói gì mà mình là bí mật dung để trao đổi, đó hoàn toàn là cái cớ đều lừa mình.
Mọi thứ trước mắt thay đổi nhanh chóng, một cơn gió lạnh được ngưng tụ thành từ những văn tự khác nhau chui ra từ trong vết nứt tò he kia, bay lên bầu trời trong hình dạng một cái phễu.
Khi Lý Hỏa Vượng vừa nhìn thấy thứ đó, hắn lập tức hiểu ra điều gì đó, đó là Thượng Cực Quán Khẩu, hắn nhìn thấy trong đó một số thứ bí mật riêng tư.
Thượng Cực Quán Khẩu muốn chạy, nhưng Tư Thiên Giam sao có thể không có phòng bị, không biết từ lúc nào, bầu trời trên đầu đã biến thành một tấm gương. Mọi thứ trên mặt đất đều có một phần phản chiếu lộn ngược trên bầu trời.
Khi Thượng Cực Quán Khẩu bay lên trên, đã trực tiếp va vào trong cái bóng màu đen dưới đất, cái bóng vốn là tò he kia bắt đầu trở nên lúc to lúc nhỏ.
“Đây không phải đang trao đổi, đây là đang cướp đoạt.” Gia Cát Uyên vừa dứt lời, bóng đen trên mặt đất lập tức lan rộng ra, hoàn toàn biến thành một đám con mắt chi chít dày đặc.
Môi trường xung quanh bắt đầu thay đổi, thỉnh thoảng méo mó, thỉnh thoảng ngưng tụ khiến Lý Hỏa Vượng có cảm giác rằng mình sắp trở lại bệnh viện.
Cảm thấy có điều gì đó không ổn, hắn lập tức rút lui để tránh tai bay vạ gió, đối với thủ đoạn của Tư Thiên Giam, Lý Hỏa Vượng đã thấy qua rồi, hắn không muốn trải nghiệm lại lần hai.
Về phần tiến lên giúp Thượng Cực Quán Khẩu, Lý Hỏa Vượng không có ý định này. Xét từ cục diện, nó không ảnh hưởng đến kế hoạch của mình, hắn không có lý do gì để ngăn cản.
Đợi đến khi Lý Hỏa Vượng rời đi, ngôi miếu thổ địa nhỏ kia đã hoàn toàn sụp đổ, các ảo cảnh khác nhau luân phiên xuất hiện rồi biến mất, khiến Lý Hỏa Vượng đứng xem bên cạnh không khỏi cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Lý Hỏa Vượng cũng hoàn toàn hiểu rằng, có lẽ ngay từ đầu Tư Thiên Giam này không có ý định giao dịch với Thượng Cực Quán Khẩu, từ đầu ông ta đã có ý định dùng biện pháp cứng rắn rồi.
“Không chỉ có thể trao đổi bí mật mà còn có thể trực tiếp cướp đoạt như vậy sao?” Lý Hỏa Vượng hỏi Gia Cát Uyên đang cùng quan sát trận chiến bên cạnh.
Gia Cát Uyên nhìn về phía xa, trên mặt mang theo chút do dự, cuối cùng hắn ta thở dài một hơi, bắt đầu trả lời câu hỏi của Lý Hỏa Vượng.
"Người bình thường tuyệt đối làm không được, chỉ sợ ngay cả chạm vào Thượng Cực Quán Khẩu cũng không thể chạm nổi, nhưng Tư Thiên Giam này lại chỉ cần dùng một ảo cảnh là có thể làm được, e rằng lai lịch của ông ta không tầm thường.”
"Có thể sử dụng thuật biến hóa cổ quái, khiến người ta vô thức rơi vào ảo cảnh, hơn nữa còn có thể truyền ảo ảnh sang cho người bên cạnh, Gia Cát huynh, theo ngươi thấy, Tư Thiên Giam này có lai lịch thế nào?”
"Hừm… Có thể cổ quái như vậy, sợ rằng không phải là thuật biến hóa thông thường, tiểu sinh nghĩ có lẽ là Thuyết Bất Đắc”.
Nghĩa là ‘không sao nói được’, ‘không thể nói được’.
"Lại không thể nói được?"
Nhìn sự hỗn loạn phía xa, Gia Cát Uyên khẽ lắc đầu. "Không phải, tên của giáo phái này, miệng phàm nhân không thể nói ra, cũng không thể dùng bút mực ghi chép lại, vì vậy mới gọi bọn họ là Thuyết Bất Đắc.”
“Thuyết Bất Đắc?” Lý Hỏa Vượng âm thầm suy nghĩ về từ này.
"Tiểu sinh ta cũng không phải cái gì cũng biết, chỉ là trước đây lúc du ngoạn trên biển, biết được chút ít từ một cuốn thẻ tre mục nát được vớt từ dưới nước lên mà thôi.”
"Nghe đồn Thuyết Bất Đắc kia, sinh ra từ hư không, trốn ở hư không, chết cũng ở hư không, người bình thường muốn gặp ông ta, có lẽ ở ranh giới sống chết mơ hồ hoặc lúc viếng mồ mả khóc than hoa mắt chóng mặt, mới có thể vô thức liếc nhìn thấy một cái.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận