Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 180: Kỵ binh

Các ni cô chú ý người xung quanh khác lạ, nhưng bọn họ lười để ý, tiếp tục ngồi dưới đất ăn đồ, ù li như một đám quả cân to.
“Tất cả đừng nhìn nữa, ăn, nhanh chóng ăn cơm, ăn no rồi chúng ta đi mau lên. Có nhiều bạc như vậy, e rằng sẽ có chuyện.”
Vây quanh hai chiếc xe ngựa thành nửa vòng tròn, Lữ Gia Ban tiếp tục ăn cơm.
Đương nhiên, Triệu Ngũ làm khách quý được chiêu đãi tốt hơn, bánh bao chay và trứng vịt muối bao no.
Dù Triệu Ngũ từ chối cũng không được.
Trong khi bọn họ ăn cơm thì mùi hôi dần nồng hơn.
Một ni cô gầy hơn chút không biết từ khi nào đến gần bọn họ, thèm thuồng nhìn trứng vịt muối trong tay Triệu Ngũ.
“Ngươi bán trứng này bao nhiêu?”
“Chẳng phải ni cô không được ăn ...” Lữ Tú Tài mới nói được nửa câu đã bị phụ thân gõ bằng tẩu thuốc.
“Sư phụ nói gì kỳ, chỉ là vài quả trứng, cứ lấy đi.”
Lữ Trạng Nguyên nói rồi thò tay vào bình móc ra hai trứng vịt muối đẩy tới.
Ni cô đó có chút lo lắng liếc mắt đồng bạn cạnh xe ngựa, vươn tay cầm một trứng vịt, lười lột vỏ trực tiếp ném vào miệng nhai.
“Ta bỏ tiền mua.” Nửa xâu tiền bị úm kỹ tới mức bốc mùi bị ném lên xe ngựa.
Cảm giác lòng đỏ trứng ngậy dầu mỡ nổ tung trong khoang miệng, ni cô mập hưởng thụ híp mắt lại.
Khẩu vị lớn như vậy, hai quả trứng vịt của Lữ Trạng Nguyên đương nhiên không đủ ăn, tay mập trực tiếp thò vào bình đựng trứng vịt muối.
Giống như ăn nho, ni cô há mồm nuốt trọn từng quả, ăn rất ngon lành.
Triệu Ngũ bàng quan hiện tại trong đầu chỉ có một vấn đề:
“Kiểu ăn của ni cô này không cảm thấy mặn sao?”
Cộp cộp cộp!
Tiếng vó ngựa giống như mưa rền gió dữ bỗng nhiên vang lên, tất cả mọi người nghe tiếng nhìn lại, phát hiện phía cuối đường xa xăm xuất hiện kỵ binh.
“Lính tới rồi! Chạy mau lên!”
Không biết ai kêu một câu, người đi đường khác lục tục đứng lên, cõng hành lý của mình chui vào rừng cây ở bốn phía.
Lữ Trạng Nguyên đương nhiên cũng muốn chạy, nhưng ông có xe ngựa.
Khi đám Lữ Gia Ban đi tới trước mặt thì nơi này trừ Lữ Gia Ban ra chỉ có các ni cô.
"Triệu công tử, ta đã sớm nhìn ra, công tử có sư huynh lợi hại như vậy thì chắc chắn cũng thần thông quảng đại nhỉ? Bây giờ đừng giấu nghề nữa.”
“Ta ... ta không phải ... ta ...”
Không đợi hắn giải thích cái gì, kỵ binh mặc giáp sắt màu đen đã xông tới trước mặt bọn họ, khiến Triệu Ngũ há mồm định giải thích ăn một miệng cát.
Tiếng vó ngựa xen lẫn tiếng binh khí va chạm, đây không phải là kỵ binh bình thường mà là một đội kỵ binh hoàn mỹ. Triệu Ngũ liếc thấy quân kỳ giữa đội kỵ binh, lá cờ viết bốn chữ siêu to.
“Ngừng!”
Một tiếng quát trầm thấp như sấp nổ làm mọi người sợ hãi run bắn người.
Ngay sau đó, đoàn kỵ binh này thật sự ngừng lại với tốc độ khiến người cực kỳ ngoài ý muốn.
Một hàng kỵ binh đen như mực đứng ở nơi đó giống như bức tường thành màu đen, luồng hơi màu trắng phun ra từ mũi ngựa.
Thật sự làm được đi như gió, đứng như tùng.
Triệu Ngũ trừng lớn hai mắt, kinh ngạc nhìn thấy trong đoàn kỵ binh có vị binh quan lưng cắm bốn cây mạch đao, hai chân đạp mạnh lưng ngựa.
Hắn cứ như vậy nhảy đến trước mặt ni cô cách xa mười mấy mét, đạp mặt đất thủng hai hố to.
“Các vị An Từ Am, biên quan báo nguy! Trong doanh đang cần quân lương, chúng ta trưng thu số bạc này, bản quan sẽ viết tờ biên lai mượn đồ, các người cầm biên lai này đi Hộ bộ lấy tiền."
Lời này người khác cũng nghe thấy, tự nhiên bao gồm Lữ Tú Tài:
“Phụ thân, không ... không lẽ bên Tứ Tề cũng có đánh nhau?”
“Tổ tông của ta ơi, ngươi không nói lời nào sẽ chết à?"
Lữ Trạng Nguyên đè thấp giọng bịt miệng con út của mình, cố gắng cuộn người núp đằng sau xe ngựa, sợ bị đám lính lưu manh này chú ý.
Hữu Tử Hùng xem gánh hát ở bên cạnh như không tồn tại, tập trung tất cả chú ý vào đám ni cô mập ở trước mắt.
Khi Hữu Tử Hùng thấy các ni cô vẫn ngồi ở đó, ăn lấy ăn để, hoàn toàn coi lời mình nói như gió thoảng qua tai thì chân mày của hắn nhíu lại.
“Các ngươi không nghe thấy lời của bản quan nói sao?” Hữu Tử Hùng nói xong tay phải cầm chuôi đao cột dây đeo màu đen giắt bên hông.
Trong phút chốc, trong không khí tràn ngập khí túc sát, giống như khoảnh khắc này nơi đây biến thành trung tâm của chiến trường sống chết.
Không khí cảm nhiễm kỵ binh ở xung quanh, đôi mắt của họ dần đầy tơ máu, thân thể nóng rực, ngựa dưới thân họ cũng không ngừng nâng vó.
"Không cho, lười đi xa như vậy." Mấy ni cô đồng thời mở miệng.
"Có bản lĩnh ngươi cứ ra tay, nhưng trước khi ra tay hãy suy nghĩ rõ ràng."
Lời từ chối khiến không khí căng thẳng đến đỉnh điểm, một số kỵ binh ở trên ngựa thậm chí bắt đầu giương cung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận