Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 551: Xong rồi (1)

Thấy Lý Hỏa Vượng nhìn mình chằm chằm, khóe môi Bạch Linh Miểu cong lên gần sát bên tai cậu, tinh nghịch hỏi:
"Nhìn chằm chằm ta làm gì? Như thế nào? Đều bị thương đến mức này còn muốn hành phòng sao?"
Lý Hỏa Vượng thở hắt ra, đau lòng ôm Bạch Linh Miểu vào trong ngực.
Bạch Linh Miểu vạch da thịt của Lý Hỏa Vượng ra, chui đầu vào hôn lên trái tim đang đập:
“Yên tâm, ta vẫn là Bạch Linh Miểu lúc trước cùng huynh sống chết có nhau.”
“Ta không quên mỗi một việc chúng ta đã trải qua, cơ hồ tất cả đều không có thay đổi, khác biệt duy nhất là điều ta suy nghĩ đã khác.”
Ngữ khí của Lý Hỏa Vượng có chút tự trách cùng bất đắc dĩ:
“Nhưng ... chung quy vẫn thay đổi.”
“A? Vậy huynh dám nói Lý Hỏa Vượng một đường đi tới không có chút xíu thay đổi không? Huynh cũng đổi khác rồi.”
“Ta thay đổi?” Ý nghĩ này vụt qua trong óc Lý Hỏa Vượng, rồi cậu lắc mạnh đầu: "Không, ta không thay đổi, ta vẫn là Lý Hỏa Vượng."
Bạch Linh Miểu liếc xéo cậu:
“Huynh tự lừa dối mình như vậy có gì hay?”
“Huynh thay đổi còn nhiều hơn ta, Lý Hỏa Vượng ngày xưa sẽ không hở chút chặt ngón tay của mình, móc tròng mắt của mình ra.”
“Chẳng lẽ Lý Hỏa Vượng trong quá khứ là Lý Hỏa Vượng, còn Lý Hỏa Vượng bây giờ thì không phải sao?”
Cạnh đống lửa đung đưa, Lý Hỏa Vượng nghe Bạch Linh Miểu tựa vào ngực mình tiếp tục kể ra: "Suy bụng ta ra bụng người, ta cũng giống như vậy, Bạch Linh Miểu quá khứ là Bạch Linh Miểu, Bạch Linh Miểu hiện tại vẫn là Bạch Linh Miểu, còn là Bạch Linh Miểu tốt hơn nữa!”
Khi Bạch Linh Miểu nói lời này thì trong mắt giống như tỏa ra ánh sáng.
"Còn nữa, huynh đừng quên là huynh giết cả nhà ta." Câu nói này khiến Lý Hỏa Vượng toàn thân tê dại.
“Ta của quá khứ luôn giãy giụa rối rắm, không thể buông bỏ bên nào, vừa không cách nào tha thứ huynh, cũng không thể quên người nhà đã chết.”
“Nhưng ta bây giờ thì khác, ta đã biết bọn họ là Bạch Liên Giáo, cũng hiểu bọn họ muốn làm gì huynh, cho nên ta sẽ chỉ nói huynh không giết sai. Dưới loại tình huống kia, huynh không giết bọn họ thì người chết là huynh.”
“Đấy, huynh xem, ta bây giờ suy nghĩ thông thấu biết bao, không chút do dự, không thống khổ chút nào.”
Nghe lời này khiến Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên cảm giác Bạch Linh Miểu ở trước mắt cực kỳ xa lạ, biến thành người khác.
Nếu cứng rắn so sánh với một người thì đó là Bành Long Đằng.
Bạch Linh Miểu hiện giờ vô luận là ngữ khí hay cử chỉ đều gần với Bành Long Đằng.
Lý Hỏa Vượng không muốn như vậy.
Ngay lúc này, lại là một thân thể mềm mại từ phía sau dán sát, nhẹ nhàng ôm lưng của Lý Hỏa Vượng, chiếc lưỡi rẽ đôi vươn dài liếm vành tai của cậu.
Khi cảm giác đó là Nhị Thần thì Lý Hỏa Vượng rùng mình, vội đứng thẳng dậy thoát khỏi, hơi kinh khủng nhìn hai người ở dưới đất.
Hành động của Lý Hỏa Vượng tự nhiên dẫn tới người khác chú ý, trên mặt cậu lộ ra nụ cười miễn cưỡng:
“Ta đi trút bầu tâm sự.”
Khi thấy Ký Tướng nhìn hướng mình, Lý Hỏa Vượng dùng tay chỉ vào chỗ tối đen ở bên cạnh, đi vào trước.
Không lâu sau, quả nhiên Ký Tướng cũng đi vào rừng, cười tủm tỉm nhìn Lý Hỏa Vượng.
"Nhĩ Cửu, có việc gì không? Có chuyện gì cứ nói với ta, nếu giúp được gì ta sẽ giúp.”
Vừa rồi Lý Hỏa Vượng tỏ ý rõ như vậy, nếu Ký Tướng không nhìn ra e rằng đã mù mắt.
Lý Hỏa Vượng nhớ lại những lời Bạch Linh Miểu đã nói với mình, cậu châm chước một lúc rồi hỏi:
“Ký Tướng đại nhân, có cách nào giải trừ sát khí nhập thể của Binh Gia không?”
Bạch Linh Miểu hiện tại không phải là Bạch Linh Miểu ngày xưa, dù cho đối phương vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho cậu thì cậu cũng quyết cứu cô ấy về.
"Sát khí nhập thể? Việc này ngươi cần tìm Binh Gia hỏi han chứ ta cũng không rành lắm.”
Lý Hỏa Vượng con ngươi co rút, lại hỏi:
“Ký Tướng đại nhân có quen Binh Gia nào ở Đại Lương không? Nếu tiện thì có thể dẫn tiến Binh Gia Đại Lương cho tại hạ gặp được không?”
Ký Tướng liếc hướng đống lửa:
“Được chứ, cũng không phải việc lớn gì.”
Hôm nay nếu không phải có Lý Hỏa Vượng phỏng chừng đoàn người sẽ gục ngã, Ký Tướng đương nhiên sẵn lòng giúp chút chuyện nhỏ này.
Ký Tướng chỉ là nói dẫn tiến, còn Lý Hỏa Vượng tìm người của Binh Gia muốn làm gì thì ông sẽ không giúp đỡ nợ ân tình.
Ký Tướng nói xong lòng còn sợ hãi nhớ lại chuyện đã xảy ra.
“May mà lần này cuối cùng được giải quyết, chờ xem có thể tặng quà cho nghĩa phụ không, chuyển cho nha môn khác làm, Giam Thiên Tư này đúng là không phải việc cho người làm mà.”
Lý Hỏa Vượng cảm ơn Ký Tướng:
“Vậy xin đa tạ Ký Tướng đại nhân.”
Mặc kệ có hữu dụng hay không, chính mình nhất định phải cố gắng khiến Bạch Linh Miểu khôi phục bình thường.
"Được rồi, không còn việc gì nữa phải không? Nếu không có thì chúng ta đi ra thôi, ngày mai còn phải lên đường tiếp.”
Ký Tướng nói xong rời đi, ông và Lý Hỏa Vượng cùng xoay người nhìn hướng khu rừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận