Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 782: Người phe mình (2)

“Phập phập” một tiếng, ba cây đao dài lần lượt đâm xuyên qua thành kiệu mỏng từ các hướng khác nhau, trực tiếp đâm vào cơ thể của Lý Hỏa Vượng rồi lại xuyên ra từ phía bên kia.
Nửa canh giờ sau, chiếc kiệu thương tích đầy mình từ từ dừng lại ở một phủ đệ có hai con sư tử đá hai bên cửa, người hầu cầm đèn lồng khom người, cung kính nói với bên trong kiệu: "Đại nhân, mời xuống kiệu.”
Một chân từ trên kiệu bước xuống, để lại trên mặt đất một dấu chân màu đỏ máu, tiếp theo lại là một bàn chân giẫm xuống, lực đạo khổng lồ kia gần như sắp giẫm nứt gạch đá trên mặt đất.
Cùng với một tia sáng lạnh lóe lên, con sư tử đá bên cạnh cửa bị chém nứt cùng với một bức tường.
Bức tường gạch màu xanh ầm ầm đổ sụp, trong làn khói bụi kia, Đổng Trọng Thọ, người ôm thê thiếp ngắm trăng đã nhìn thấy vị Nhĩ Cửu kia.
"Nhĩ Tham Quân, mau tới đi! Hạ quan chờ ngươi lâu lắm rồi.”
Mà trước mấy cái bàn thấp xung quanh ông ta cũng có không ít người ngồi ở đó, xem ra những người này chính là người phe mình mà ông ta nói lúc trước.
“Con mẹ ông có ý gì vậy!” Khi Lý Hỏa Vượng cầm kiếm bừng bừng khí thế xông về phía Đổng Trọng Thọ, hai vị Phật đà một gầy một béo ở bên cạnh chặn trước mặt hắn.
"Ha ha ha, Nhĩ Tham Quâm, bớt giận, nếu ngươi đã ở trước mặt hoàng đế nói bốc nói phét, chuyện giết người giao cho ngươi rồi thì phải thử chút thân thủ chứ?”
"Hơn nữa, những người kia thực sự không phải do ta phái đi, chỉ là những vương gia khác nhanh nhạy tin tức, đó đều là người của bọn họ.”
Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng dừng lại ở đó, Đổng Trọng Thọ lại lần nữa cười haha, đưa tay khẽ chỉ về phía chiếc bàn thấp ở sau chót.
"Nào nào nào, Nhĩ Tham Quân, đây là chỗ ngồi của ngươi, mau ngồi xuống đi, ta giới thiệu với ngươi những người đồng sự khác.”
"Vị này là con trai của đương kim thừa tướng! Tư Đồ Bác Văn, thân là là người con trai được thừa tướng coi trọng nhất, đã bắt đầu giúp quản lý thiên hạ đại sự, mặc dù chưa vào triều làm quan nhưng mỗi quan hệ trong triều rất nhiều.”
Đó là một người đàn ông béo lùn hở ngực lòi vú, bên tai còn cài một bông hoa, đầu không ngẩng lên lấy một cái, trái phải ôm ấp thưởng thức cốc da.
"Còn đây là bậc thầy thư pháp, Công Tôn Diễn, học trò khắp nơi. Công Tôn Diễn phong cách độc đáo, thiên hạ vô song, ai gặp cũng đều phải nhún nhường ba phần.”
Lão già râu tóc bạc trắng, run lẩy bẩy cầm ly rượu nhấp một ngụm, liếc nhìn mấy thanh kiếm sau lưng Lý Hỏa Vượng một cái, trong mắt lộ ra tia bất mãn.
"Còn đây là sư đệ của ta, cũng xuất thân Tung Hoành, một thời gian trước, hai người bọn ta cùng nhau hợp tung liên hoành, khiến hợp mưu của Tam vương gia và Quảng Ninh công chúa thất bại.”
Người đàn ông trung niên không có râu nghe thấy đang nói về mình, lập tức chắp tay về phía Đổng Trọng Thọ, nhưng lại không thèm nhìn về phía Lý Hỏa Vượng lấy một cái.
Nghe Đổng Trọng Thọ giới thiệu từng người một, Lý Hỏa Vượng trong lòng thầm đánh giá những người này.
Sau khi giới thiệu hết một vòng, Đổng Trọng Thọ ho nhẹ một tiếng, khẽ nhổ nước bọt về phía bên trái, một thiếu nữ xinh đẹp sớm đã quỳ ở đó lập tức há miệng, nhận lấy bãi nước bọt.
Sau khi Đổng Trọng Thọ nói xong, Lý Hỏa Vượng đã nghe tai phải ra tai trái, hiện tại điều hắn nghĩ không thông chính là rốt cuộc Cơ Lâm đã dựa vào cái gì mà có thể dựa vào đám phế tài này chống cự được lâu như vậy?
"Nào, sau này chính là người phe mình rồi, Nhĩ Tham Quân đừng ngạc nhiên, ta kính Nhĩ Tham Quân một ly.”
Tuy nhiên, mọi người có mặt đều nhìn thấy rằng Lý Hỏa Vượng đang ngồi đó như một tác phẩm điêu khắc, ly rượu bên tay không hề có ý định nâng lên.
"Ta chỉ muốn hỏi một câu, người làm công việc đâu? Người giết người đâu?” Lời này lập tức khiến trong viện vang lên tiếng cười trầm thấp.
“Nhĩ Tham Quân.” Đổng Trọng Thọ cười đến nhíu cả mặt, nói: “Người làm công đương nhiên có chỗ cho người làm công, sao có thể ở chung với những người bày mưu tính kế được?”
"Đương nhiên, Nhĩ Tham Quân thì không phải, ngươi là người tâm phúc bên cạnh bệ hạ, nhận được thánh ân, tương lai được định sẵn là vô hạn.”
"Quá nát rồi, nuốt linh nghiệp cũng chỉ có loại mức độ này sao? Xem ra, Cơ Lâm căn bản không làm rõ tình hình, như vậy thì không thể trở thành Cổ Vương..."
"Hả? Nhĩ Tham Quân đang nói gì vậy? Chẳng lẽ còn cảm thấy bất mãn về chuyện lúc nãy? Hahaha, nam tử hán đại trượng phu, ngươi đây là có chút quá nhỏ mọn rồi, hạ quan ta không phải đã nhận lỗi rồi sao?”
"Được rồi! Đều là người của bệ hạ, hôm nay ta sẽ nhận lỗi với Nhĩ Tham Quân." Đổng Trọng Thọ nói, nâng ly rượu lên và ngửa đầu uống cạn, giơ ra cho Lý Hỏa Vượng xem chiếc ly trống rỗng: “Thế nào?”
"Ta thấy các ngươi đều không rõ hiện tại rốt cuộc là tình hình gì.”
Lý Hỏa Vượng nghiến chặt răng, cười điên loạn, sau đó một tay bấm vào hai bên huyệt thái dương của mình, một tay giơ ngón tay trỏ ra và gõ mạnh xuống bàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận