Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 169: Bắt đầu (2)

Nghe lời này, lòng Lý Hỏa Vượng trùng xuống, nói:
“Sư thái đừng nói quá tuyệt đối, trước kia sư thái không tìm được biện pháp, chưa chắc ta không thể làm được.”
Sư thái nghe lời này lại cười lên: "Ngươi cho rằng chỉ có ngươi nghĩ như vậy sao? Tâm Tố khác cũng đều nghĩ như thế, nhưng kết cục cuối cùng của bọn họ đều tương tự như nhau.”
Lý Hỏa Vượng cau mày, hé miệng nhưng lập tức ngừng lại, hít sâu một hơi nói: "Mặc kệ có được hay không cũng phải thử chứ? Cứ để Dư Nhi sống như vậy cả đời, bà cảm thấy có tốt không?”
Tĩnh Tâm sư thái xụ mặt, moi nhi tử của mình từ trong đống thịt mỡ ra, ôm nhẹ vào ngực, thương hại nhìn khuôn mặt già nua của nhi tử:
“Ài, nó như vậy, ta có biện pháp gì đây? Làm mẫu thân, ta chỉ cần nó sống là được.”
Lý Hỏa Vượng vươn tay vuốt nhẹ lên mái tóc trắng khô của ông già, ánh mắt lộ ra hiền từ giống hệt như mắt của Tĩnh Tâm sư thái.
Thuốc dẫn và ni cô khác cùng nhìn ông già tứ chi héo rút.
Lý Hỏa Vượng nhìn ông già, chậm rãi mở miệng nói: "Ta còn nhớ lúc hắn còn nhỏ lảo đảo nhào về phía ta, vui biết bao.”
Sư thái gật đầu, ngay sau đó trên mặt lại lộ ra một chút thống khổ:
“Nói thật, nó biến thành bộ dạng như vậy khó mà nói là đúng hay sai, lúc trước trong ảo giác, nhìn mẫu thân quỳ ở trước mặt ta, trong khoảnh khắc đó trái tim ta thít chặt, nếu thật sự có biện pháp khiến ta cả đời ở trong ảo giác thì tốt biết mấy.”
Thống khổ trên mặt Tĩnh Tâm sư thái giống như truyền nhiễm, cũng xuất hiện trên mặt những người xung quanh.
"Ài ... " Tất cả những người có mặt đồng thời nhẹ nhàng thở dài một hơi, không khí trở nên cực kỳ nặng nề.
Trong tâm trạng đó, chiếc xe gỗ tiếp tục ken két bị đẩy tới trước, một ni cô già mập mạp to lớn khác cũng bị đẩy ra từ bên trái.
Lý Hỏa Vượng nhìn ni cô già kia, trên mặt lộ ra một chút ghét bỏ: “Tĩnh Nguyên sư muội, có thể nhanh một chút không? Nên biết Đan Dương Tử từng giây từng phút đều đang sửa chữa nhận tri của ta.”
“Gấp cái gì, dã đợi lâu như vậy thì ngại gì chút thời gian này, nếu lúc trước huynh tìm nhanh chút thì đã tiết kiệm được thời gian.”
Tĩnh Nguyên nói rồi nhặt một miếng bánh xốp mốc meo ở dưới đất lên nhét vào trong miệng của mình.
Tĩnh Nguyên không phải người đầu tiên, rất nhanh ni cô già thứ hai, ba cũng bị xe gỗ đẩy ra, cuối cùng bao gồm Tĩnh Tâm, sáu vị ni cô già bị nâng ra.
Những người này đi cùng đám người Lý Hỏa Vượng đến một chỗ trũng, bên trong dựng một pho tượng Phật lớn cao mười mấy mét màu đen mấp máy.
Khi bọn họ hoàn toàn đi vào thì tiếng ù ù vang lên, thì ra tượng Phật màu đen mấp máy là do đàn ruồi xanh chất đống hình thành.
“Bụng của ta hơi khó chịu, các người chờ ta được không?” Lý Hỏa Vượng ôm bụng hỏi.
"Đừng lề mề, đi mau lên! Ngươi nghĩ chúng ta đi ra một chuyến dễ lắm sao?” Tĩnh Tâm lấy một xâu chuỗi Phật tỏa sáng ra khỏi mớ thịt mỡ, ném qua.
Lý Hỏa Vượng thuận tay nhận lấy, vừa lần tràng hạt vừa nhỏ giọng niệm kinh Phật trúc trắc khó hiểu.
“Hành giả thấy rồi, hoan hỉ, dũng dược, tự thấy thân mình ngồi đài kim cương, đi theo sau Phật. Như khoảng khảy ngón tay, vãng sanh nước Cực Lạc. Sanh nước Cực Lạc rồi, thấy sắc thân Phật A Di Đà đầy đủ các tướng. Thấy chư Bồ Tát sắc tướng đầy đủ ...”
Kinh Phật phát ra từ miệng Lý Hỏa Vượng, tiếng tụng kinh khiến trên mặt của cậu như được bao phủ trong ánh sáng Phật thần thánh.
Mới đầu chỉ có âm thanh của Lý Hỏa Vượng, nhưng không lâu sau tiếng tụng kinh đơn điệu này sản sinh tiếng vọng.
Tiếng tụng kinh hoặc cao hoặc thấp hòa cùng Lý Hỏa Vượng.
Những âm thanh này phát ra từ miệng của các ni cô mập và sư thái, trên mặt bọn họ cùng lộ ra thành kính giống hệt như mặt của Lý Hỏa Vượng.
Ngay sau đó, từ miếu thờ và trong phòng cũng vang lên tiếng khánh, gõ mõ, các loại nhạc khí Phật Môn.
Các âm thanh phối hợp khiến tiếng tụng kinh của Lý Hỏa Vượng càng lúc càng uy nghiêm, càng lúc càng có Phật tính.
Âm thanh đặc biệt này bắt đầu thay đổi, thứ không nên bị âm thanh thay đổi, thí dụ như màu sắc xung quanh dần sai lệch, giống như phủ lên một miếng lọc kính màu vàng sẫm dày.
Theo thời gian trôi qua, tiếng tụng kinh càng lúc càng vang, Bạch Linh Miểu, Cẩu Oa, Cao Chí Kiên, thậm chí bao gồm nhi tử ở trong ngực Tĩnh Tâm sư thái cũng ngâm nga theo.
Âm thanh vang lớn, pho tượng Bồ Tát đầy ruồi trong hố cũng bắt đầu động.
Nó bị tiếng tụng kinh dẫn ra pháp tràng, thậm chí bay tới đỉnh đầu của Lý Hỏa Vượng, đàn ruồi vỗ cánh phát ra tiếng ù ù giống như hòa cùng giai điệu tụng kinh.
Khi tiếng tụng kinh lên nốt cao nhất thì Bồ Tát bỗng mở ra đôi mắt đen như mực giáng xuống, ruồi xanh kêu ù ù thoáng chốc bao kín Lý Hỏa Vượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận