Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 584: Đến (1)

Triệu Ngũ ở bên cạnh gắp một miếng thịt xíu mại vào bát của cô ấy:
“Muội ấy có thần thông, còn có Lý sư huynh ở, đừng lo lắng, chúng ta yên ổn qua năm mới rồi tính tiếp.”
"Ăn." Một cục sườn non rơi vào chén của Xuân Tiểu Mãn, là Cao Trí Kiên gắp cho.
Trong lúc không khí đại đường hòa thuận thì một bóng người xuất hiện trước đại viện Bạch gia:
“Ôi chà, ăn cơm Tất Niên rồi hả? Chắc ngon lắm nhỉ, ta đứng ở chỗ này đã ngửi được mùi.”
Âm thanh này khiến tất cả mọi người cùng nhìn ra cửa, khi thấy Bạch Linh Miểu mỉm cười đứng ở nơi đó, Xuân Tiểu Mãn phản ứng đầu tiên là chạy tới.
Xuân Tiểu Mãn xông lên, sờ từ trên xuống dưới, khi thấy đối phương đủ lông đủ tóc trở về thì Xuân Tiểu Mãn mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó Xuân Tiểu Mãn bất mãn trách cứ:
“Muội làm ta trong khoảng thời gian này lo chết đi được, lần sau trước khi đi nhớ nói cho ta biết một câu.”
Bạch Linh Miểu vỗ vai Xuân Tiểu Mãn, lướt qua cô ấy sải bước vào đại đường.
Trong đại đường bày ba chiếc bàn, Bạch Linh Miểu không dừng lại ở hai bàn nhỏ, đi hướng chiếc bàn lớn nhất, còn chọn ghế chủ đối diện với cửa lớn.
Ngồi ở chỗ đó là Lữ Trạng Nguyên lớn tuổi nhất, quai hàm bên trái phồng to vì cắn nửa móng heo, kinh ngạc nhìn Bạch Linh Miểu đi đến trước mặt mình.
Bạch Linh Miểu đứng ở đó không nói gì, nhưng Lữ Trạng Nguyên khôn khéo rõ ràng cảm giác được ý tứ của cô, vội cười ruồi, cầm tẩu hút thuốc đặt trên bàn, nhích mông chen nhi tử bên cạnh rớt khỏi ghế.
"Ha ha ha, Bạch cô nương, về rồi à? Ôi, lần này cô nương đi làm mọi người rất lo lắng, à mà Tiểu Đạo Gia không đi theo cô nương về sao?”
Bạch Linh Miểu bưng ly rượu lên giơ một vòng hướng toàn bộ bàn, cực kỳ hào khí nói:
“Nào, năm mới, ta kính các vị một ly!"
Đối diện Bạch Linh Miểu giơ cao ly rượu, mọi người đều xoe tròn mắt. Bạch cô nương rốt cuộc làm sao vậy? Thay đổi quá lớn, Bạch Linh Miểu trước kia chưa từng làm chuyện như vậy.
Tuy rằng trong lòng có nghi hoặc, đối diện chủ nhân thật sự của thôn này, những người khác lục tục bưng ly rượu lên kính Bạch Linh Miểu.
Khi những người khác ăn tiếp, Xuân Tiểu Mãn ngồi xuống bên cạnh Bạch Linh Miểu, thân thiết nắm tay cô, sốt ruột hỏi: "Miểu Miểu, rốt cuộc làm sao vậy? Sao trông như muội thay đổi thành người khác.”
Bạch Linh Miểu hào sảng gắp một miếng thịt gà nhét vào trong miệng, một bên nhai một bên nói: "Cũng không có gì, chỉ là cầm kiếm của Lý Hỏa Vượng.”
"Cái gì?!"
Tiếng hét của Xuân Tiểu Mãn suýt lật nóc nhà, cô ấy từng thấy Lữ Tú Tài sau khi cầm kiếm thì sản sinh hậu quả thế nào.
Phát sinh chuyện lớn như vậy, sư huynh đệ khác bất chấp ăn cơm, lần lượt đứng lên thân thiết hỏi thăm đây rốt cuộc là chuyện gì. Cuối cùng trong bầu không khí quan tâm hỏi thăm lao nhao, bữa cơm Tất Niên qua loa chấm dứt.
Thật lâu sau bọn họ chấp nhận hiện thực này, tuy rằng tính cách biến hóa, nhưng ít nhất vẫn là người cũ.
Nhưng không phải mỗi người đều nghĩ thoáng được, Xuân Tiểu Mãn ôm Bạch Linh Miểu vào ngực mình, vừa khóc vừa ủ rũ oán trách mình không theo sát cô, nếu theo sát phỏng chừng sẽ không phát sinh loại chuyện này.
Bạch Linh Miểu giãy giụa thoát khỏi vòng tay của Xuân Tiểu Mãn, không kiên nhẫn nói:
“Ngươi ồn ào muốn điếc tai, nếu thật sự để ý ta thì nên mừng cho ta, hiện tại trong lòng ta buông xuống tất cả, cảm giác thoải mái hơn nhiều."
Sự tình đều đã phát sinh, oán trách cũng không có tác dụng gì, hai mắt Xuân Tiểu Mãn đỏ rực thề thốt:
“Muội yên tâm, chờ ta luyện thành thần thông công pháp, ta tuyệt đối sẽ không để người khác tổn thương đến muội nữa!”
Bạch Linh Miểu cau chân mày dài mảnh:
"Công pháp? Công pháp gì?”
Xuân Tiểu Mãn nhất thời hoảng hốt, vội vàng lấp liếm:
“Không có, ý ta là chờ ta tìm được thần thông công pháp, học thành sẽ bảo hộ muội!”
Nhưng Bạch Linh Miểu không dễ bị qua mắt:
“Không đúng, tỷ đừng lừa ta, có phải tỷ tìm được gì bên dưới từ đường không? Tiểu Mãn tỷ, hãy nói thật với ta.”
Thấy đối phương đều đã đoán được, Xuân Tiểu Mãn cũng không giấu giếm nữa, phức tạp nhìn Bạch Linh Miểu ở trước mắt, cuối cùng thở dài thườn thượt:
"Miểu Miểu, ta không nói cho muội là sợ muội lo lắng, bởi vì muội cũng biết người nhà của muội ...”
Xuân Tiểu Mãn huyên thuyên lải nhải nói, nhưng mắt của Bạch Linh Miểu càng lúc càng sáng, thậm chí không kịp đợi mặt trời mọc, bước nhanh đi từ đường Bạch gia.
"Ta sớm nên nghĩ đến, ta sớm nên nghĩ đến!"
Trên mặt Bạch Linh Miểu không giấu được vui sướng, tiếng kêu gọi của Xuân Tiểu Mãn ở phía sau cũng không thể làm chậm bước chân của cô.
Xoay tượng đồng con khỉ, Bạch Linh Miểu xách làn váy nhanh chóng lao vào đại đường cửa ngầm.
Bạch Linh Miểu không tìm trong đại đường trống trải mà đi hướng những cánh cửa gỗ ở bên cạnh.
Trong lúc Bạch Linh Miểu nhanh chóng tìm thì chợt khựng lại, một vài ký ức mông lung vụt qua óc, cô từng đến đây, hồi còn nhỏ xíu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận