Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 323: Vảy đen thịt thối (2)

Đây có lẽ là hi vọng hoang tưởng, nhưng mà thật sự có khả năng này.
Cái thế giới không nói đạo lý này, dù cho phát sinh bất cứ chuyện gì cũng không đáng bất ngờ.
Giờ phút này trong lòng của cậu thậm chí nổi lên xúc động mãnh liệt, muốn ngay lập tức quay đầu, trở lại Tứ Tề An Từ Am một lần nữa xem sao.
Có điều, xúc động cũng chỉ là xúc động, Lý Hỏa Vượng hiểu rõ, chưa nói đến bộ dạng của mình bây giờ không cách nào trở về.
Vừa mới giết Bành Long Đằng, trừ khi muốn tìm cái chết, nếu không trong vòng mấy năm nay, sợ là không có khả năng lại đi đến Hậu Thục rồi.
“Hư thối trở lại, là tự nó trở về, hay là có một vài sự tồn tại khiến thối rữa trở về?” Suy nghĩ của Lý Hỏa Vượng dần dần mở rộng.
Trong đầu Lý Hỏa Vượng nhớ tới, Bồ Tát trùng đen do những con ruồi đầu xanh lúc nha lúc nhúc tụ tập thành từng đám, nhìn thấy trước đó tại An Từ Am.
Chính Đức Tự là để thắp hương bái Phật cho những Phật Tổ bằng xương bằng thịt, những hòa thượng kia thông qua việc làm chuyện đó với vũng máu thịt kia để đạt được huyết nhục thần thông.
Mà Áo Cảnh Giáo là hiến tế sự đau khổ cho Ba Hủy, để thu được các loại sức mạnh thoát tục mới.
Như vậy có phải là, cũng có một sự tồn tại nào đó phụ trách thối rữa?
Sự biến mất của thối rữa có phải mang ý nghĩa hắn đã gặp điều gì hay không. Mà thối rữa một lần nữa xuất hiện có phải đại biểu hắn lần nữa quy vị hay không?
Đầu óc của Lý Hỏa Vượng lúc này đang nghĩ lung tung những vấn đề này.
Hiện tại tỉ mỉ hồi tưởng lại, cái chết kỳ quặc trước đây của sư thái rất kỳ lạ, nàng lớn mạnh như thế mà lại chết trong chuồng heo.
“Chẳng lẽ những sự tồn tại kia đang giao chiến? Sư thái chỉ là đang xúc tác mà thôi?”
Gần như là theo bản năng, Lý Hỏa Vượng hồi tưởng lại bên trong Bạch Ngọc Kinh, những thứ bên trong Bạch Ngọc Kinh.
Lúc trước qua Ly Chi Môn lờ mờ kia, Lý Hỏa Vượng thấy được những thứ bên trong kia phảng phất đang ngấu nghiến thứ gì đó.
“Là bọn họ sao?” Khi bắt đầu hồi tưởng lại những thứ nhìn thấy hôm đó, biểu cảm của Lý Hỏa Vượng lộ ra một tia đau khổ, hơi thở dần dần trở nên gấp gáp.
“Lý sư huynh, huynh sao thế?” Bạch Linh Miểu phát hiện được bất thường, vội vàng bắt lấy tay của Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng cố gắng cắt đứt suy nghĩ của mình, miệng liên tục lặp lại.“Không nghe...... Không nghĩ...... Không nghĩ......”
Vì để ép buộc bản thân từ bỏ suy nghĩ, Lý Hỏa Vượng vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Linh Miểu nói: “Sách đâu? Hỏa Áo Chân Kinh đâu? Chính là quyển sách bị sáp bọc, đem tới đây nhanh!”
Bạch Linh Miểu ở bên cạnh lục lọi, rất nhanh, cuốn Hỏa Áo Chân Kinh bị sáp trắng trong suốt bao bọc được đưa đến trước mặt cậu.
Cùng với câu thần chú trong sách được Lý Hỏa Vượng đọc ra, sáp trắng bị đốt cháy lên, tập hợp thành một đám sên.
Nó chậm rãi bò lên cơ thể cháy đen của Lý Hỏa Vượng, trị liệu vết thương của Lý Hỏa Vượng.
Nó bò rất chậm, vết bỏng mỏng dần dần thay thế vết thương bỏng nặng, hai loại vết thương dần dần hỗn hợp lại cùng nhau, không phân biệt.
Toàn bộ bên trong xe bò tràn ngập lên mùi cay mũi đặc thù.
Cảm giác đau đớn làm cho Lý Hỏa Vượng thở phào một hơi, hiện tại cậu cần sự đau đớn để xáo trộn suy nghĩ của mình.
Mình bây giờ không nên nghĩ những chuyện kia, những chuyện kia đã trở thành kết cục đã định, vốn dĩ không liên quan đến mình, những chuyện kia là chuyện mà đại nhân vật cần phải nghĩ.
Điều bây giờ mình nên nghĩ, là làm thế nào cố gắng sống sót.
Hoặc có lẽ chờ mình đủ lớn mạnh rồi, mới suy nghĩ thêm những thứ này.
Bỗng nhiên Lý Hỏa Vượng nghĩ tới điều gì, ngưỡng cổ lên hỏi Bạch Linh Miểu: “Đại Thiên Lục đâu rồi? Chính là thẻ trúc màu đỏ đó.”
Con sên bốc cháy biến mất theo tiếng thần chú của Lý Hỏa Vượng, bỗng nhiên tản ra thành một vũng.
Nghe đến Đại Thiên Lục, sắc mặt Bạch Linh Miểu có vẻ hơi do dự, nhưng cuối cùng nàng vẫn quay người xuống xe ngựa.
Thính giác nhạy bén của Lý Hỏa Vượng mơ hồ nghe được tiếng tranh luận bên ngoài.
Vài khắc sau, Bạch Linh Miểu ôm thẻ trúc màu đỏ tiến đến.
Lý Hỏa Vượng toàn thân căng cứng đột nhiên dùng lực, lật người trong tiếng kêu kinh ngạc của Bạch Linh Miểu.
“Đến đây, xé vảy đen trên lưng huynh đi, rồi lấy thứ đó dán lên lưng huynh.”
Nếu hiện tại da của mình vẫn chưa lành hẳn, vừa hay có thể thừa cơ hội này, đắp Đại Thiên Lục lên cơ thể.
Đợi ngày da mình lành hẳn, Đại Thiên Lục vừa hay chôn ở trong da.
Như vậy sau này mỗi lần sử dụng không cần phải lấy ra mở, mà ra tay cũng càng thêm bất ngờ hơn.
Lúc trước Lý Hỏa Vượng còn nghi hoặc, tại sao Thủ Tam của Áo Cảnh Giáo lại treo Đại Thiên Lục ở ngực.
Hiện tại cậu bỗng nhiên đã hiểu được, nếu đã tồn tại khẳng định có lý do tồn tại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận