Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 460: Người nhà họ Bạch

Cậu đưa mắt nhìn về phía Bạch Trại đang dìu đỡ ông lão một răng kia: “Bạch tộc trưởng, có thể nói cho ta biết rốt cuộc chuyện này là thế nào không? Tại sao các ngươi lại bị bắt đi? Còn có, thứ vừa rồi giao đấu với ta là thứ gì?”
Nghe thấy Lý Hỏa Vượng hỏi lời này, tiếng bàn luận xung quanh lập tức nhỏ lại rất nhiều, tất cả đều lần lượt nhìn qua đó.
Bạch Trại thở dài một hơi sau đó nói: “Thành thật mà nói, ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, từ khi con trai ta nhặt được hòn đá đó thì xảy ra đủ mọi chuyện.”
"Kết quả là hiện tại bị đeo gông gỗ vào người một cách mơ hồ, bị người đeo mặt nạ gỗ đó ép đi về phía trước.”
"Cũng may có ân công cứu bọn ta, nếu không có trời mới biết bọn ta sẽ bị áp tải đi đâu.”
Lý Hỏa Vượng nhíu mày lại, mặc dù đối phương nói ra một loạt lời nhưng lại tựa hồ như chưa nói gì cả.
"Này, Lý Hỏa Vượng, cẩn thận, tiểu tử này đang lừa gạt ngươi."
Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hồng Trung - người nói lời này.
"Này, Lý Hỏa Vượng, cẩn thận, tiểu tử này đang lừa gạt ngươi." Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nhìn Hồng Trung vừa nói.
Thấy Lý Hỏa Vượng nhìn mình, Hồng Trung không da mặt không mắt ngồi trên đầu Bành Long Đằng, nhe ra một hàng răng trắng.
Khóe miệng Lý Hỏa Vượng hơi giật giật, khi nhìn về phía đám người xung quanh lại không nói gì cả.
Định lực của mình vẫn không đủ, đối mặt với lời nói của ảo giác này, mình vẫn không thể mặt không biến sắc được.
Đối với lời nói từ miệng hắn, Lý Hỏa Vượng hoàn toàn nghe vào tai trái lọt ra tai phải, đối với Hồng Trung, dùng lời nói trước đây mà nói, chính là ngay cả dấu chấm câu cũng không tin được.
Tầm mắt Lý Hỏa Vượng từ trên người Hồng Trung chuyển đến Bạch Trại bên cạnh, cậu rất để tâm đến một chi tiết trong lời nói vừa rồi của đối phương.
"Bạch tộc trưởng, ông nói vì con trai ông nhặt được một hòn đá nên bọn họ mới qua đây gây phiên phức cho ông, có thể nói cho ta biết, đó là hòn đá gì không?”
Bạch Trại cau mày và nhớ lại một lúc, sau đó giơ hai tay giữa không trung miêu tả khổ cỡ cho Lý Hỏa Vượng.
"Một hòn đá màu cam. Đại khá là to cỡ này, sờ vào rất ấm, tiểu tử này nhặt được ở trong ruộng, đưa về nhà định chườm đầu gối cho bà nội mình.”
"Hòn đá đó còn ở đây không? Có thể cho ta xem một chút không?”
Bạch Trại ủ rũ thở dài: "Đại gia đình bọn ta đều bị áp tải đi, thứ đó còn đường thoát? Sớm đã bị tiểu tử đeo mặt nạ gỗ cướp đi rồi.”
“Một hòn đá to bằng nắm tay biết tự tỏa nhiệt?” Nếu nói hòn đá đó là thiên linh địa bảo nào đó, vậy đây chính là chuyện tà túy giả trang thành Giam Thiên Tư để cướp bảo vật.
Nhưng dù nhìn thế nào cũng có chút không đúng, đặt mình vào hoàn cảnh người khác và suy nghĩ một chút, Lý Hỏa Vượng phát hiện nếu mình là người muốn cướp bảo vật thì sẽ đi trộm nếu trộm không được thì mới trắng trợn đi cướp, sau đó sẽ diệt từ tận gốc toàn bộ những người này.
Dùng gông gỗ áp chế những người này, đi về hướng thượng kinh cả con đường dài như vậy, có thế nào cũng không hợp logic, đối phương làm như vậy chắc chắn là có mục đích của mình.
Lý Hỏa Vượng đứng lại và hỏi Bạch Trại một lần nữa: "Bạch tộc trưởng, người đeo mặt nạ gỗ mà ông nói kia cao thế nào?”
Nghe có vẻ như ảo giác Bạch Vô Thường mà mình nhìn thấy trước đó chính là do người này làm ra.
"Ừm, đại khái cao xấp xỉ ngươi, giọng nói trẻ măng, lúc trên đường có người không nghe lời, thứ chó chết này có thể khiến người khác nhìn thấy ở trong đầu một số thứ kinh khủng mà người thường không nhìn.”
Nghe thấy Bạch Trại nói như vậy, trong ánh mắt của không ít người trong đám người rõ ràng lộ ra một tia sợ hãi, xem ra bọn họ dường như đã từng bị gã nam tử đeo mặt nạ kia dùng loại năng lực này hành hạ.
Lý Hỏa Vượng yên lặng gật gật đầu, như vậy xem ra Bạch Vô Thường khổng lồ mà mình nhìn thấy trước đó có lẽ là giả, là thứ do người kia dùng cách thức gì đó làm ra.
Nói là thuật che mắt thì cũng không quá giống, theo lý mà nói thuật che mắt thông thường có lẽ không thể lừa được mình hiện tại.
Hiện tại có quá ít thông tin có thể hiểu, về phần rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Lý Hỏa Vượng hiện tại vẫn đầy mơ hồ.
"Ôi, ân công, nếu đã thoát ra được rồi thì đừng quan tâm nhiều như vậy nữa, chúng ta mau chóng đi thôi, ngộ nhỡ người kia ghi thù, lại tìm đến thì phiền phức lớn rồi.” Bạch Trại rất lo lắng, rõ ràng là ông đang suy nghĩ cho cả Ngưu Tâm Thôn.
Thực ra Lý Hỏa Vượng còn muốn tiếp tục hỏi, nhưng nghe thấy đối phương nói như vậy, cậu cũng không nói thêm gì nữa.
Bất kể thế nào, những người này luôn là người nhà của Bạch Linh Miểu, mình nhất định phải cứu những người này.
Không còn gông gỗ nữa nên rõ ràng mọi người đã đi nhanh hơn rất nhiều, trên khuôn mặt ai nấy đều lộ ra biểu cảm sống sót sau tai họa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận