Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 908: Bệnh tâm thần (2)

Lý Hỏa Vượng thấy vết dao cắt trên cổ tay cô ta, thoạt nhìn trạng thái rất kém.
Thiếu nữ vừa nói xong, một người phụ nữ lớn tuổi khoảng bốn, năm mươi tuổi nói:
“Lo ... lo âu, tôi vốn không cần vào viện, ài, con cái cứ muốn đưa tôi vào.”
Nói một hồi thì đến lượt Lý Hỏa Vượng, những người khác đều tò mò khuôn mặt mới này.
"Ta? Ta không có bệnh, ta hết bệnh rồi.”
Nghe lời này, những người bệnh quen biết nhau tụm lại, liếc trộm Lý Hỏa Vượng, vẻ mặt của họ ngạc nhiên thì thầm.
Lý Hỏa Vượng thấy tình cảnh này, hắn cũng lười giải thích cái gì, dù sao hắn sẽ không ở đây lâu, cho qua thời gian là được.
Lý Hỏa Vượng nhìn quanh, hỏi nhóc mập cúi đầu chơi ngón tay bên cạnh mình:
“Này bạn, đến lượt cậu, cậu bị bệnh gì?"
Nhưng người kia không có phản ứng trước câu hỏi của Lý Hỏa Vượng, cậu ấy hút nước mũi rồi tiếp tục chơi với ngón tay của mình.
Người đàn ông bị chứng rối loạn cưỡng chế nhẹ nói với Lý Hỏa Vượng:
“Đừng kêu nữa, cậu ta tự kỷ, sẽ không quan tâm đến cậu đâu.”
“Bệnh tự kỷ? Bệnh này sao vào đây? Chúng ta không cùng một hệ thống." Lý Hỏa Vượng không khỏi có chút kinh ngạc.
Loại bệnh tâm thần bẩm sinh cần can thiệp sớm này đưa vào bệnh viện tâm thần căn bản không thể chữa trị tốt được.
“Ài, còn tại sao nữa, ghét bỏ trong nhà có đứa ngốc làm chướng mắt, không muốn quản, bỏ ngoài đường là phạm pháp, cũng chỉ có thể đưa vào đây.” Người mắc bệnh lo âu mở miệng nói: “Cậu nhìn bên kia đi, cái tên mập trên mặt có bớt đen ấy.”
Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn về hướng phương xa có một vòng người bệnh khác:
"Hắn bị bệnh gì?"
"Hắn không bệnh, bị thiểu năng, mức độ cỡ trung, giống như thằng nhỏ bị tự kỷ này, đều là trong nhà không muốn quản nên ném vào đây.”
“Cậu thấy không, làm cha mẹ kiểu gì, chỗ chúng ta là bệnh viện tâm thần! Theo lý thì chỉ cần chữa người mắc bệnh tâm thần, nhưng cậu nhìn xem, bây giờ loại gì cũng nhét vào hết, coi nơi này là trạm giam giữ đồ ngốc, đồ điên hay gì?”
“Đúng rồi, bởi vì có người như vậy nên danh tiếng bệnh nhân tâm thần chúng ta ở bên ngoài mới kém như thế.”
“Chuyện này ... có phải không phù hợp quy củ?" Khi Lý Hỏa Vượng sờ cằm thì thiếu nữ bị bệnh trầm cảm nhìn thấy còng tay sáng loáng ở cổ tay của hắn.
“Ài, bệnh viện tư thì không có nhiều quy củ, có tiền đưa tới chẳng lẽ không nhận? Không phù hợp quy củ thì sao? Cậu trông chờ vào bọn họ tự đi tố giác à?”
“Thật ra trong nhà có người như vậy, tôi cũng thấu hiểu họ, mỗi nhà đều có chuyện khó khăn, lo cho một phế nhân cả đời phải tốn bao nhiêu tinh lực.”
Lúc này Ngô Thành cầm sổ và bút đi tới, ngồi xuống ghế trống cuối cùng trong vòng tròn:
“Các vị trò chuyện thế nào?”
Thiếu nữ cột tóc đuôi ngựa cao bị bệnh trầm cảm bỗng đứng bật dậy, ánh mắt kinh khủng dùng ngón tay chỉ hướng Lý Hỏa Vượng, giọng sắc nhọn nói:
“Tôi biết người này! Anh ta là người trên ti vi, lao vào trong trường học giết rất nhiều người!”
Khi nghe thiếu nữ kia hét ra lời này, không chỉ là người trong vòng tròn chỗ Lý Hỏa Vượng kéo ghế lùi lại mấy bước, bệnh nhân tâm thần khác cũng lần lượt rời xa.
Bầu không khí bình thường trong phòng dần trở nên căng thẳng, tiếng nghị luận của bệnh nhân dần trở nên rối loạn.
Khi Lý Hỏa Vượng cảm giác tình huống có lẽ sẽ mất kiểm soát thì Ngô Thành đứng lên:
“Các bệnh nhân, đừng hoảng loạn, bạn học Cố Khanh này đúng là đã vô tình phạm nhiều sai lầm trong lúc mắc bệnh, nhưng bây giờ!”
Anh ta tạm dừng một lúc, bước đến gần Lý Hỏa Vượng, choàng tay qua vai hắn, lắc nhẹ như anh em tốt.
“Nhưng bây giờ tình hình bệnh của cậu ấy đã được kiểm soát có hiệu quả! Không lâu sau phỏng chừng có thể xuất viện!"
“Nhiều người cũng đã xem tin thời sự lúc đó, thấy không, người điên đến mức ấy còn chữa hết được thì các người sợ hãi cái gì? Bệnh nặng đến mấy cũng không nặng bằng cậu ấy đúng không nào?”
“Cho nên, các vị! Phải nhìn về phía trước! Chỉ cần ở trong bệnh viện, hết sức tập trung phối hợp bác sĩ trị liệu, uống thuốc đúng giờ thì sẽ có ngày mọi người cũng giống như cậu ấy, nhanh chóng quay về xã hội!"
Nhìn thấy Ngô Thành trấn an khiến cảm xúc của các bệnh nhân dần ổn định lại, Lý Hỏa Vượng nhìn đàn em của Dịch Đông Lai với cặp mắt khác, tài ăn nói giỏi thật.
“Bạn học Lý Hỏa Vượng, làm gương mẫu, cậu có muốn nói vài lời để khích lệ mọi người không?”
Nghe Ngô Thành hỏi, Lý Hỏa Vượng vội vàng lắc đầu, hắn không có hứng thú diễn thuyết cho bệnh tâm thần.
Dưới sự trấn an của Ngô Thành, rối loạn dần dần trở về bình tĩnh, trừ thường có người ở vòng tròn khác lén đánh giá Lý Hỏa Vượng thì chẳng có gì thay đổi.
Lý Hỏa Vượng vuốt sống mũi, phen này hắn hoàn toàn nổi danh, e rằng sẽ lặp lại phạm vi người sống chớ đến gần như trong khu nhà giam Bạch Tháp.
Nhưng hắn không để bụng, hắn chỉ cần yên lặng ở đây đến lúc xuất viện là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận