Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 839: Rồng

Nhìn thấy Hư Niên trước mặt gầm rống đến hay chân trước dựng đứng lên, trên mặt Lý Hỏa Vượng lộ ra sát ý khát máu: "Thì ra ngươi cũng biết đau!"
Thừa dịp đối phương dừng lại, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng lấy ra một con dao găm, vén đạo bào lên vừa rạch vừa cắt, một tấm da người bê bết máu lập tức bay lên, bao trùm trên đầu Hư Niên.
Cùng với việc nàng ta không ngừng giãy giụa, ngũ quan mơ hồ in hằn qua lớp da người, nàng ta không ngừng lắc đầu nhưng không thể rũ bỏ lớp da người.
Đối mặt với Hư Niên tạm thời bị vây hãm, cùng với việc sáu xúc tu và hai chân giẫm mạnh trên mặt đất, Lý Hỏa Vượng cầm thanh kiếm tiền đồng trong tay nhảy lên cao.
"Chết đi cho ta!"
Ngay sau đó, mũi kiếm sắc bén thuận theo hốc mắt trái in trên da người kia và đâm vào, rồi chui ra phía sau đầu.
Lý Hỏa Vượng không quên điều cấm kỵ mà Gia Cát Uyên vừa nói, hai tay đẩy mạnh chuôi kiếm, mượn lực đạo này, trực tiếp nhảy bật trở lại và tiếp đất vững vàng.
Nhưng khi nhìn thấy Hư Niên với một thanh kiếm cắm trên đầu vẫn vững vàng đứng ở đó, trên khuôn mặt của Lý Hỏa Vượng lập tức trở nên rất khó coi.
Lý Hỏa Vượng phát hiện ra rằng bàn chân trái của mình đã bị một cây gậy màu đỏ đâm vào từ lúc nào không hay, trở nên già nua khô quắt đi rất nhiều.
Trí lực của Hư Niên này cao hơn mình tưởng tượng nhiều, thậm chí còn biết trả đòn, đặt bẫy khiến mình không thể sử dụng Tích Cốt Kiếm để trốn thoát.
"Cái thứ này rốt cuộc làm bằng gì vậy, trên đầu cắm một thanh kiếm tiền đồng chuyên để trừ tà rồi mà vẫn không có phản ứng gì.”
Lý Hỏa Vượng quyết đoán cởi bỏ chiếc đạo bào màu đỏ trên người và ném nó xuống đất, lấy hỏa liêm trong người ra.
Hư Niên trúng kiếm đứng nguyên tại chỗ, không xông về phía Lý Hỏa Vượng, ngược lại còn quay khuôn mặt bị da người bao phủ kia nhìn về phía bên trái.
Thân thú cực lớn của nàng ta hơi cúi xuống, từ dưới tấm da người phát ra tiếng gầm gừ uy hiếp như dã thú.
Ngay sau đó, “Bịch bịch bịch...”, tiếng bước chân nặng nề hỗn loạn lại lần nữa vang lên, lần này lại càng gần hơn rồi, gần đến mức Lý Hỏa Vượng thậm chí cảm thấy có chút đinh tai nhức óc.
Hắn hơi nghiêng đầu, trong bóng tối hỗn loạn, hắn nhìn thấy thứ gì đó khổng lồ như một ngọn núi nhỏ đang tiến gần về phía mình cùng với tiếng bước chân.
Nó đã ở rất gần rồi, sau khi nó đến gần hơn một bước nữa, Lý Hỏa Vượng với thị lực cực tốt đã nhìn thấy toàn bộ dung mạo của thứ kia trong bóng tối.
Đèn lồng, cờ rồng, ngọc tròn, nhẫn, chuông, đủ loại đồ trang trí cổ xưa khác nhau phủ đầy bụi, che phủ tòa nhà gỗ cao lớn khổng lồ trước mặt.
Có bốn cây cột vẽ rồng mây màu đỏ được buộc dây sa tanh màu xanh đen, màn trướng hoa văn mây đen và rồng giữa bốn cây cột bao quanh chặt lấy toàn bộ tòa nhà gỗ.
Những tiếng bước chân nặng nề hỗn loạn kia truyền đến từ dưới khúc gỗ này, đủ loại thái giám ăn mặc rách rưới trông như bộ xương, đầu thì quấn chặt dải vải trắng, kéo dây thừng về phía trước như con la.
Mặc dù mọi thứ trong tòa nhà gỗ này đã tan hoang rất nhiều, vô cùng bẩn thỉu và thậm chí còn mục nát, nhưng Lý Hỏa Vượng vẫn có thể vừa nhìn đã biết thứ này là xe thiên tử của hoàng đế Đại Tề.
Có thế nào hắn cũng không ngờ rằng động tĩnh mình vừa nghe thấy lại là tiểu hoàng đế cương thi của Đại Tề.
Một ánh mắt sắc bén bắn qua từ trên tòa nhà gỗ kia, dán chặt vào người của Lý Hỏa Vượng, hắn nào còn không biết mình bị nhắm vào rồi.
Liếc nhìn Hư Niên ở đằng xa, rồi nhìn chiếc xe thiên tử đầy cảm giác áp bức đang áp sát về phía mình, Lý Hỏa Vượng hung hăng thầm mắng một câu trong lòng: “Cái nơi chết tiệt này. Ta chưa từng bao giờ gặp may.”
Loại cục diện hiện tại đã không cần nhiều lời nữa, Lý Hỏa Vượng há to miệng, nhổ Lý Tuế ra ngoài, cầm lấy Tích Cốt Kiếm dùng sức chém một đường về phía nó đưa nó về Đại Lương, ngay sau đó, hắn không chút do dự giơ hỏa liêm lên đánh vào da mình.
“Ầm" một tiếng, Lý Hỏa Vượng lập tức bốc cháy, lúc này hắn giống như một ngọn đuốc chói mắt, trong nháy mắt chiếu sáng mọi thứ xung quanh.
Xuyên qua ngọn lửa đung đưa, Lý Hỏa Vượng liếc nhìn Hư Niên một cái, mang theo ngọn lửa trên người xông về phía chiếc xe thiên tử khổng lồ kia.
So với Hư Niên bí ẩn khó lường, hoàng đế Đại Tề này trông có vẻ dễ đối phó hơn một chút, hơn nữa trông cũng dễ thiêu đốt hơn.
Khi khoảng cách giữa hai người lại gần nhau, Lý Hỏa Vượng nghe thấy một số giọng nói khác.
"Hoàng thượng vạn tuế... Tạ chủ long ân... Hoàng thượng cát tường...” Những thái giám tiều tụy như cây khô này vừa kéo vừa lẩm bẩm mấy lời không rõ ý nghĩa này.
Khoảnh khắc tiếp theo, cùng với việc Lý Hỏa Vượng giơ tay phải lên, các thái giám lập tức bị ngọn lửa bao trùm, biến thành những ngọn đuốc biết đi.
Chân của Lý Hỏa Vượng bị thương, không thể di chuyển nhanh, nhưng hắn có cách khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận