Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 842: Chết (1)

Nếu không phải có Bành Long Đằng đánh không chết nện không nhừ đứng chặn trước mặt, sợ rằng hắn đã chết trong tay long mạch rồi.
Nhưng đây đã là cực hạn, đầu của Lý Hỏa Vượng bắt đầu đau rồi, điều này cho thấy rằng Bành Long Đằng không thể tồn tại được bao lâu nữa.
Lý Hỏa Vượng vừa nói xong, Hư Niên cuối cùng cũng di chuyển, phương thức di chuyển của nàng ta vô cùng kỳ quái, rõ ràng đã lao về phía long mạch và Lý Hỏa Vượng nhưng ở ngay tại chỗ vẫn còn một khối tàn ảnh thân thú màu đỏ.
Hơn nữa điều này không chỉ xảy ra ở một chỗ, tất cả những chỗ mà Hư Niên đi tới đều xuất hiện tàn ảnh màu đỏ, những màu đỏ đó xâu chuỗi lại với nhau, biến thành một đường dài màu đỏ không ngừng dài ra.
Lý Hỏa Vượng không biết Hư Niên làm trò gì, nhưng hắn hiểu rằng đây có lẽ là sát chiêu của nàng ta, mình có thể sống sót hay không thì phải xem một chiêu này rồi.
Khi hắn cắm Tích Cốt Kiếm về lại sau lưng, Bành Long Đằng bên cạnh một tay nắm lấy nửa bên vai của hắn, vào thời khắc Hư Niên tiếp xúc với long mạch, mạnh mẽ phát lực ném Lý Hỏa Vượng qua.
Hai con rồng khổng lồ, một vàng và một đỏ va chạm dữ dội, tất cả mọi thứ xung quanh tàn ảnh màu đỏ đều xuất hiện biến đổi.
Vết thương trên người Lý Hỏa Vượng đang được chữa lành với tốc độ cực nhanh, nhưng loại tình huống này chỉ kéo dài trong chốc lát, thân thể của hắn lại bắt đầu nhanh chóng bị tàn phá.
Không chỉ là Lý Hỏa Vượng, cỏ cây ở toàn bộ vùng đất cằn cỗi này cũng mọc lên nhanh chóng, cả thế giới vận đổi sao dời, biển xanh biến thành nương dâu.
Mà cảnh tượng kỳ dị này cũng xuất hiện trên long mạch, những long mạch già nua khô héo như gỗ mục kia cũng bắt đầu cải lão hoàn đồng.
Có điều, đối với các hoàng đế Đại Tề xếp chồng kiên cố lại với nhau kia mà nói, loại chuyện tốt này dường như là chuyện xấu, cơ thể dính chặt với nhau của bọn họ bắt đầu rung chuyển, như thể có thể tan rã bất cứ lúc nào.
Đối mặt với sự tấn công kỳ lạ như vậy của Hư Niên, long mạch tựa hồ không chịu để yên, liều mạng giãy giụa khỏi sự vướng víu của tàn ảnh màu đỏ.
Vào thời khắc Lý Hỏa Vượng sắp đánh vào long mạch, mười mấy móng vuốt rồng đã dựng đứng chờ đợi hắn.
Nhưng đây chỉ là thuật che mắt mê hoặc của Lý Hỏa Vượng mà thôi, Bành Long Đằng ngay lập tức xuất hiện trước mặt hắn, nắm chặt lấy hắn và lại ném mạnh về phía tiểu hoàng đế Đại Tề kia một lần nữa.
Giờ khắc này đã không thể được coi là tiểu hoàng đế nữa, cậu bé đã hoàn toàn biến thành một nắm tròn, trông như một đứa trẻ sinh non chỉ lớn bằng lòng bàn tay, làn da gần như trong suốt.
Lý Hỏa Vượng đột nhiên giơ tay ra, một tay rút Tử Tuệ Kiếm cắm trên người long mạch ra, chém về phía tiểu hoàng đế.
"Lý huynh! Như vậy không giết nổi nó đâu. Hãy chém đứt liên kết giữa nó và long mạch trước.”
Nghe thấy lời nói của Gia Cát Uyên, Lý Hỏa Vượng nghiến chặt răng và di chuyển lưỡi kiếm trong tay xuống ba tấc ngay lập tức.
"Xoẹt" một tiếng, phần lưng nối liền với long mạch của tiểu hoàng đế kia bị chém đứt đến máu me nhầy nhụa.
Khoảnh khắc tiếp theo, Tử Tuệ Kiếm trong tay Lý Hỏa Vượng trực tiếp được hất lên, mũi kiếm sắc bén đâm xuyên qua ngực của đối phương.
Lúc này, hoàng đế Đại Tề với bộ dạng kỳ quái giãy giụa kêu lên một tiếng, sau đó dùng ngón tay mảnh khảnh nắm lấy cây đao, đầu nghiêng sang một bên và ngừng động đậy.
Khi Lý Hỏa Vượng cắm lấy thi thể của tiểu hoàng đế và nhảy xuống đất, vậy mà long mạch mất đi tiểu hoàng đế lại bắt đầu điên cuồng bành trướng.
Máu sền sệt, cơ quan quái dị cùng đủ loại vảy rồng, vuốt rồng, sừng rồng lệch vẹo không ngừng xé rách long bào, từ bên trong chui ra.
Hai mí mắt to nhỏ căng phồng phía trên nhìn chằm chằm vào Lý Hỏa Vượng, tràn đầy khát khao bệnh hoạn.
Những móng vuốt rồng đó tập hợp lại một chỗ, gắng hết sức tóm về phía Lý Hỏa Vượng, nói một cách chính xác hơn là tiểu hoàng đế đã chết trên thân kiếm của Lý Hỏa Vượng.
"Lý huynh! Thế này không được. Long khí sẽ lại lần nữa hồi sinh tiểu hoàng đế này. Không được để cho bọn họ chạm vào. Mau ném nó về Đại Lương.”
Lý Hỏa Vượng ở giữa không trung phất mạnh lưỡi kiếm, ném bộ thi thể đó vào trong hư ảnh màu đỏ của Hư Niên bên cạnh.
Ngay sau đó, hắn rút Tích Cốt Kiếm ra, dùng sức chém về phía bên đó, một vết nứt lịch sử xuyên qua màu đỏ của Hư Niên, mang tiểu hoàng đế trong đó đến Đại Lương.
Sau khi giải quyết xong tất cả những điều này, mặt đất cứng đã gần trong gang tấc.
Lý Hỏa Vượng hít một hơi thật sâu và đột nhiên nhắm mắt lại, ngay sau đó, hắn cảm nhận được cơ thể ngã mạnh vào mặt nước lạnh giá.
Cảm nhận làn nước lướt qua da thịt mình, hắn không lập tức bơi lên ngay mà vung chân bơi sát đáy về phía bên trái.
Lý Hỏa Vượng tiếp tục bơi như vậy cho đến khi gần như không thể nín thở được nữa, lúc này Lý Hỏa Vượng mới vùng vẫy nổi lên mặt nước, cùng với việc đầu hắn càng lúc càng đau, nước cũng bắt đầu càng lúc càng sệt lại, hơn nữa lực đạo nén ép từ xung quanh cũng ngày càng lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận