Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 258: Thành (2)

Đan Dương Tử với mây đen bao kín người treo trên đầu Lý Hỏa Vượng, cứng rắn ngăn Hỉ Thần, không ngờ giây phút này hắn cứu Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng gãi ngực, lại một số con sâu chết rơi xuống đất, cảm giác đã mất dần quay về.
“Cứu làm gì, ngươi cho rằng cứu ta thì ta sẽ không chết à?”
Lý Hỏa Vượng nói xong nhàm chán đứng yên tại chỗ xem kịch.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra e rằng kết cục của Đan Dương Tử cũng không tốt, bởi vì Lý Hỏa Vượng nhìn thấy hai vị Hỉ Thần khác lướt tới.
Khi Lý Hỏa Vượng đứng đó định lợi dụng thời gian trước khi chết quan sát Đan Dương Tử chịu hành hạ, cậu chợt nhớ đến điều gì, quay đầu nhìn hướng Tọa Vong Đạo.
Dưới đất nằm ngang dọc xác chết, người khác đều chết rồi, nhưng trừ một người.
Một người đầu vuông đang ôm bụng lảo đảo dọc theo động đá vôi xông tới trước.
“Chết tiệt, để một tên chạy rồi!”
Tọa Vong Đạo không chết khiến Lý Hỏa Vượng khó chịu còn hơn khả năng mình còn sống, cậu không thể chấp nhận chuyện này.
Lý Hỏa Vượng mới nãy còn tràn đầy muốn chết nháy mắt giống như hồi quang phản chiếu, xông lên đuổi theo Tọa Vong Đạo cuối cùng kia.
Thoạt nhìn Tọa Vong Đạo bị thương lúc đấu với Đan Dương Tử, đi cũng không nhanh.
Lý Hỏa Vượng đuổi theo cũng chậm, bởi vì cảm giác đau bắt đầu trở về, mỗi đi một bước là cậu lại rên rỉ đau như bị kim đâm, thân thể đang tan vỡ.
Một người trốn một người đuổi, bỗng nhiên Tọa Vong Đạo quẹo cua, biến mất ở trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Khi Lý Hỏa Vượng cầm kiếm lê thân thể tan vỡ đi tới khúc cua đó, nhìn thấy thứ phía sau khúc cua thì ngây người tại chỗ.
Trong này cư nhiên là một ngõ cụt, một ít người phụ nữ trung niên ôm hài tử run rẩy co ro trong góc.
Những người này phỏng chừng đều là người nhà của giáo chúng Áo Cảnh Giáo, bọn họ bị giấu vào đây tránh tai nạn.
Tọa Vong Đạo chạy trốn dường như biến hình núp vào đây.
Lý Hỏa Vượng cúi người chập choạng đi tới gần họ, mũi kiếm sắc bén chậm rãi kéo lê phát ra tiếng ma sát cực kỳ chói tai.
Âm thanh này đối với đám người đó giống như bùa đòi mạng, dọa mọi người khóc la ầm ĩ.
Lý Hỏa Vượng đảo qua những người này, tìm Tọa Vong Đạo núp trong đó.
Nhưng việc này không dễ chút nào, có quá nhiều người.
Rào rào!
Tay trái Lý Hỏa Vượng rơi ra, rớt xuống đất hóa thành những miếng thẻ tre màu đỏ.
"Không được, ta sắp không có thời gian, không có thời gian tìm! Nếu không chịu lộ mặt thì giết hết!”
Lý Hỏa Vượng cắn răng, giơ cao kiếm với người già yếu, phụ nữ và trẻ em.
Hòa thượng ảo giác đứng một bên bỗng nhiên mở miệng khuyên bảo:
“Chờ chút! Đạo sĩ ngươi muốn làm gì! Bọn họ đều là người tốt, chưa từng làm chuyện xấu!”
Nghe lời này, trong mắt Lý Hỏa Vượng lộ ra một chút do dự, nhưng vẫn siết chặt chuôi kiếm chém mạnh xuống.
Trong phút chốc gió tanh mưa máu, trong tiếng khóc la hét thảm liên tiếp, đạo bào trên người Lý Hỏa Vượng bị nhuộm đỏ hơn.
Nhìn cảnh tượng thê thảm vô nhân đạo, hòa thượng sốt ruột muốn khóc, đứng một bên giậm chân liên tục, dường như muốn lao qua ngăn cản nhưng không thể chạm vào Lý Hỏa Vượng.
Trong gió tanh mưa máu, một người phụ nữ trung niên vặn người, trên mặt nhanh chóng biến ra khuôn mặt mới, định thừa dịp rối loạn chạy trốn.
Nhưng người này mới chạy vài bước thì vài con sâu bay ra khỏi máu loãng dưới đất, chui vào trong người.
Tùy theo hắn ngã xuống đất kêu thảm, một vài thứ đẩy da thịt của gã nhô cao.
Tiếng giãy giụa chợt ngừng.
Phụt!
Thẻ tre màu đỏ xiêu vẹo giống như ốc vít bị vặn chui ra từ khuôn mặt mạt chược.
Thế là Tọa Vong Đạo cuối cùng cũng chết, sáu vị Tọa Vong Đạo từng lừa Lý Hỏa Vượng đã chết hết.
Hòa thượng nhìn Lý Hỏa Vượng ngừng giết chóc, tức điên xé rách ống tay áo ném mạnh xuống đất.
Hòa thượng giơ ngón tay run rẩy chỉ hướng Lý Hỏa Vượng, hét to:
"Đạo sĩ! Ta nhìn lầm ngươi! Chúng ta tuyệt giao! Lý Hỏa Vượng ngày xưa căn bản không thể nào làm ra chuyện như vậy!"
Nghe lời này, Lý Hỏa Vượng cơ hồ là dầu hết đèn tắt chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về hướng hòa thượng.
Lý Hỏa Vượng dường như trì độn nhận ra, giật mình cúi đầu nhìn thân thể tàn phá không chịu nổi của mình, ngay sau đó bỗng nhiên biểu cảm lại mừng rỡ như điên.
“Đúng rồi, Lý Hỏa Vượng sẽ không làm ra loại chuyện này, nhưng ta thì có, Đan Dương Tử thì có, ha ha ha! Bản Đạo gia đã thành công!”
"Ha ha ha! Thì ra là vậy, thì ra là vậy!"
Đan Dương Tử đứng trên đống thịt toét miệng điên cuồng cười, giờ phút này hắn rốt cuộc hiểu ra.
Hắn hoàn toàn suy nghĩ rõ ràng ở Thiên Ngoại Thiên, Thọ Tinh tiền bối giảng chuyện Trảm Tam Thi cho hắn nghe là vì sao. Lúc trước Đan Dương Tử luôn cho rằng phải biến Lý Hỏa Vượng thành Tam Thi rồi chém chết, hắn đã hiểu sai.
Người cầu Tiên phải Trảm Tam Thi trước, điềm đạm vô dục, thần tĩnh tính minh.
Thì ra chẳng có Lý Hỏa Vượng gì hết, Lý Hỏa Vượng là một phần quá khứ của hắn, Lý Hỏa Vượng là tâm ma của hắn, là một trong Tam Thi của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận