Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 118: Giết người

Hai người đàn ông trẻ bên cạnh giật lấy hai đứa bé chưa đầy ba tuổi từ trong tay những người phụ nữ đang khóc trời than đất và bế chúng đi về phía bên hồ.
Ngay khi bọn họ vừa đi tới bên hồ, giơ cao đôi đồng nam đồng nữ trong tay thì đột nhiên lại dừng lại.
“Hả?” Ông lão híp mắt nhìn vào trong làn nước đỏ sẫm kia, trong đó tựa hồ có thứ gì sắp nổi lên.
Dưới sự dõi theo của mọi người, một vị đạo sĩ ướt sũng người cúi đầu bước lên bờ, trên cổ cậu còn cắm thứ gì đó.
Sau khi ông lão cẩn thận xác nhận mới phát hiện đó là một thanh trường kiếm bị rong bèo quấn quanh.
"Không thể nào, chuyện này tuyệt đối không thể! Cậu ta làm sao có thể còn sống!"
Nhìn thấy thứ từ trong nước nổi lên trước mặt, Nguyên Nhị không tự chủ được mà hét lên.
Từ trước đến nay không có ai có thể thoát khỏi tay hà bá, vậy mà hiện tại người này lại có thể làm được.
Hắn ta biết người này, người trước mắt này chính là đạo sĩ áo đỏ đã hại chết mấy chục huynh đệ của hắn ta lúc đó.
Còn chưa đợi những người này làm rõ rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, hắn ta liền nhìn thấy đạo sĩ cổ quái chậm rãi ngẩng đầu lên, mỗi một bước in hằn một vết máu, đi thẳng về phía bọn họ.
"Giết! Mau giết cậu ta! Nhanh! Đừng để cậu ta rung chuông!" Giọng nói của Nguyên Nhị mang theo chút khẩn trương.
Mặc dù đối phương chỉ có một người mà bên phía mình có tận mấy trăm người nhưng Nguyên Nhị không hiểu sao lại có cảm giác muốn xoay người bỏ chạy.
Âm thanh vù vù liên tục vang lên, mấy chục mũi tên lóe lên ánh sáng lạnh lẽo bắn về phía người đạo sĩ này nhưng không có lấy một mũi tên bắn trúng.
“Xoẹt” một tiếng, thân thể của một nam nhân bị Lý Hỏa Vượng xé nát như vậy trước mắt mọi người.
Da bị rách, mạch máu bị đứt, máu huyết nóng hổi từ bên trong phun ra ngoài, phun lên mặt của Lý Hỏa Vượng, cũng phun vào đám lau sậy trên đất.
Đám thủy tặc vừa mới bắt đầu có mưu đồ vây đánh, nhưng rất nhanh, cảnh tượng càng lúc càng đẫm máu khiến nhiệt huyết của bọn họ dần nguội lạnh.
Xương sống trắng trắng, nội tạng phập phồng, da thịt trộn lẫn bị vứt la liệt khắp nơi.
Cảnh tượng có thể so sánh với mười tám tầng địa ngục này khiến lửa giận cùng hận ý trong mắt tất cả mọi người đều dần bị thay thế bởi sự sợ hãi.
Sau khi nhìn thấy đạo nhân phía trước bắt đầu ăn tim người, cuối cùng bọn họ cũng không thể chống cự nổi nữa, tay chân run rẩy bắt đầu chạy thoát thân.
Cho dù là mệnh lệnh của Nguyên Nhị vào lúc này cũng không thể khiến bọn họ dừng lại lấy một chút, lúc này bọn họ hoàn toàn bị dọa chết khiếp.
Khi những người này hoàn toàn mất đi ý chí phản kháng và quay lưng lại với Lý Hỏa Vượng, một cuộc thảm sát trần trụi đã hoàn toàn được trình diễn trên hòn đảo lau sậy này.
"Tổ gia gia, tổ gia gia, ông mau nghĩ cách đi chứ!" Nhìn thấy đệ đệ ruột của mình bị xé xác, Nguyên Nhị đã hoàn toàn sốc rồi.
Đến lúc này, hắn ta mới hiểu được rốt cuộc mình đã chọc phải một sự tồn tại đáng sợ như thế nào.
Ông lão lúc trước cực kỳ uy nghiêm kia cũng hoảng sợ vào giờ phút này, ông ta có chút hoảng mà chắp tay lại, thấp giọng lẩm bẩm gì đó với hồ nước đỏ sẫm bên cạnh.
Tiếng lẩm bẩm này cũng không kéo dài quá lâu, lúc ông ta nhìn thấy huyết nhục to bằng một chiếc thuyền lớn từ đáy hồ nổi lên mặt nước, ông lão lập tức cảm thấy trước mắt tối sầm lại, cơ thể muốn ngã về phía sau.
Đó chính là hà bá mà tổ tiên bọn họ tế bái bao đời, vậy mà nó lại bị đạo nhân này giết chết rồi.
Nguyên Nhị nhìn thấy cảnh này, trong lòng lập tức run lên, hắn ta không nói lời nào, cõng tổ gia gia lên và chạy về phía trại.
Nghe thấy tiếng gào khóc và la hét phía sau, Nguyên Nhị bỏ ngoài tai, nghiến chặt răng và nhanh chóng bỏ chạy.
Lý Hỏa Vượng nhìn thấy Đan Dương Tử ở đằng xa chậm rãi giết chết từng tên thủy tặc, mỗi khi giết chết một người, màu đỏ trước mắt mình càng đậm thêm một chút, đến cuối cùng đã đỏ đến mức cậu không nhìn thấy đường nữa.
Lúc đầu Lý Hỏa Vượng không muốn ngăn cản bất cứ điều gì, nhưng khi cậu nhìn thấy Đan Dương Tử túm lấy đứa trẻ ba tuổi, cuối cùng cậu cũng không thể nhịn được nữa.
"Không cần giết trẻ con, đừng giết trẻ con!"
Giữa tiếng hét của Lý Hỏa Vượng, sau khi Đan Dương Tử tóm lấy cặp đồng nam đồng nữ có chấm đỏ giữa ấn đường kia và ném mạnh xuống đất, một chân giẫm lõm chiếc ngực nhỏ.
Đan Dương Tử - người đang giẫm lên xác chết chậm rãi quay người lại, trên khuôn mặt đỏ máu lộ ra một nụ cười tàn nhẫn: "Trẻ con... dựa vào đâu?”
Lý Hỏa Vượng mở miệng muốn nói gì đó nhưng lúc cậu quay đầu nhìn lại về phía mặt hồ hoàn toàn đen kịt, nhớ ra những người bạn đồng hành không rõ sống chết kia, đột nhiên cậu phát hiện mình không tìm được bất cứ lý do nào để phản bác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận