Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 958: Đạo nhân (2)

Lý Hỏa Vượng nghe được những lời này, thái độ vô cùng phức tạp mà nhìn tháp Linh Lung, hắn làm sao mà ngờ được, phía sau cái tháp ăn người này lại là Cao Chí Kiên!
Và vào lúc này, Lý Hỏa Vượng vừa đi ngang qua một tiệm sách, hắn đã trực tiếp nhảy xuống xe ngựa, từ tay của một thư sinh mà giật lấy một cây bút lông, nhanh chóng viết lên trên giấy.
Sau khi viết xong thì hắn đã lên lại xe, cũng vừa lúc hắn nhìn thấy Phật Ngọc Lư đang đè Đại Vu Pháp Giáo đó, Hả Tín Lai cũng đi tới khách sạn kế bên tháp Linh Lung.
Liếc nhìn thân hình yêu kiều dưới lớp vải tuyn, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng bước vào.
Bận việc chính quan trọng hơn, nếu bản thân mình đã viết thư cho Cao Chí Kiên, vậy thì việc này giao cho Hoàng Đế Đại Lương giải quyết vậy.
Cả khách sạn không phải lớn lắm, nhưng bên ngoài lại rất lỏng bên trong thì lại rất nghiêm, Lý Hỏa Vượng vừa bước vào thì đã cảm nhận được có hai ba ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
Đi qua mấy căn phòng, rất nhanh, có một cánh cửa với chiếc mặt nạ bằng đồng của Giam Thiên Tư đột nhiên mở ra, họ đã bắt đầu đi xuống cầu thang, có vẻ như nơi này cũng giống như kinh thành được xây dưới lòng đất.
“Kỹ thuật tra khảo của Chính đại nhân lợi hại hơn ta nhiều? Hắn có lai lịch gì?” Trong cầu thang xoắn ốc có chút kiềm chế, Lý Hỏa Vượng đột nhiên hỏi.
Phật Ngọc Lư còn chưa lên tiếng, thì Hà Lai Tin bị đánh thành khúc gỗ đã trực tiếp mở miệng nói: “Cẩu triều đình, đừng có nằm mơ, các người đừng có hòng mà từ trong miệng ta biết được gì, có được sự phù hộ của Du Nhi Thần! Các tín đồ Pháp Giáo chúng tôi dù có chết cũng không khuất phục!”
“Vậy sao? Thà chết cũng không khuất phục sao? Vậy thằng lùn trước đó chạy chi vậy? Hắn không phải cũng là Pháp Giáo sao?”
Nghe những lời này, Hà Tín Lai không chút sợ hãi gì lúc này sắc mặt lại u ám, hình như đang cắn răng mà nói: “Thái Sơn Thạch, hắn không thành thật với Du Nhi Thành! Sau khi chết đi hắn sẽ không đến nơi của Du Nhi Thành được, loại người như hắn chỉ đáng xuống địa phủ xuống chảo dầu!”
Phật Ngọc Lư vừa đưa tay ra, thì đã nhét bảy tám ngón cái Phật vào trong miệng của đối phương, khiến cho hắn không nói được gì. “Chút nữa thì ngươi sẽ biết, dù gì thì Chính đại nhân này ngươi cũng quen biết.”
“Ta quen biết sao?” Trong lòng của Lý Hỏa Vượng có chút ngờ vực, và vẫn luôn suy nghĩ trong đầu thì phát hiện bản thân mình không có quen biết hay họ Chính cả.
Nhưng đợi tới lúc Lý Hỏa Vượng đi tới dưới hầm thì hắn cuối cùng cũng biết được người đó là ai, Tứ Tề Tư Thiên Giám Chính Bác Kiều.
Là đạo sĩ Phương Tiên Đạo lúc trước làm cái đầu bằng củ sen cho Lý Hỏa Vượng, đang ngồi thiền trên đệm, đối mặt với ba tượng Thiên Tôn, nhắm mắt lại.
“Chính đại nhân! Thuộc hạ bắt được một vị Đại Vu Pháp Giáo.” Giọng nói ngắn gọn đơn giản của Phật Ngọc Lư khi nói với Chính Bác Kiều đang ngồi thiền.
Nhưng mà Chính Bác Kiều lại không có quay đầu ngay, hắn vẫn yên tĩnh ngồi đó, giống y chang tượng trên bàn vậy.
Hắn có thể đợi, nhưng Lý Hỏa Vượng thì không muốn đợi. “Làm gì thế! Đừng chậm chạp nữa! Pháp Giáo của Đại Tề cũng đã tới Đại Lương rồi! Còn không nhanh chóng đuổi đám người này đi, chẳng lẽ ngươi lại muốn kết cuộc của Đại Lương giống như Đại Tề vậy sao?”
Nghe những lời này của Lý Hỏa Vượng, cuối cùng thì Chính Bác Kiều cũng từ từ mở mắt ra, hắn dùng sức nuốt một cái, và cầm phất trần ở bên cạnh đứng dậy.” Lý đạo hữu, nếu cũng đã là Huyền Môn, sao lại không kiềm chế giận dữ thế? Công phu tu tâm của ngươi vẫn chưa đến nơi đến chốn.”
Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng không quan tâm đến mình, Chính Bác Kiều cũng không tức giận, hắn cũng không quan tâm đến Hà Tín Lai đang ở dưới đất, mà lại rất tôn kính mà đi tới trước mặt phương trượng Thiện Độ của Chính Đức Tự. “Đại sư từ bị, đi đường vất vả rồi.”
“A Di Đà Phật, thì chú quá lời rồi.”
“Mới tới Đại Lương, nhất định là sẽ có nhiều bất tiện đối với đại sư? Có cần gì thì cứ việc mở miệng, chỉ cần trong tự có thể giúp được đại sư, thì nhất định sẽ dốc hết sức.”
“Phía đông Ngân Lăng Thành có một miếng đất không tệ, vừa đúng lại không có người ở, hay là đại sự hãy lập tự tại đó?”
Nghe thấy Giam Thiên Tư trong Ngân Lăng Thành lại khách sáo với mình như vậy, Chính Đức Tự phương trượng cảm thấy ngạc nhiên, nên nhanh chóng áp đôi tay vào nhau.
“A Di Đà Phật, thí chủ là người đại đức, bần tăng đa tạ, nhưng mà quà này thật sự quá lớn rồi.”
“Ây, không lớn không lớn, chỉ là một miếng đất không có người ở mà thôi.” Đối mặt với lão hòa thượng trước mặt, Chính Bác Kiều ăn mặc như đạo sĩ lại thể hiện quá nhiệt tình.
Nghe lão đạo sĩ ở trước mặt nói chuyện qua lại với lão hòa thượng, thì Lý Hỏa Vượng cũng nhìn ra, người của Giam Thiên Tư hình như đang muốn thu nạp giáo phái Tông Môn của Đại Tề.
Nghĩ cũng phải, đám người này và bá tánh của Đài Tề lâu nay đều có sinh lực, đích thật là một sự giúp đỡ rất lớn khi đối phó với Pháp Giáo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận