Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1335: Hí (1)

Cộng thêm lần này, về sau Thiên Trần Quốc muốn dùng kế phản gián với Đại Tề, dù đưa ra điều kiện ưu đãi cỡ nào cũng sẽ không có người tin.
"Ngẩn ra làm gì!? Còn không mau đi hỗ trợ!"
Lời nói của Lý Hỏa Vượng ngay lập tức đánh thức những người kia đứng như trời trồng, họ gật đầu liên tục, cầm các loại binh khí, pháp khí xông lên giúp Gia Cát Uyên, mặc dù vừa rồi họ đang nghĩ đến việc phản bội Lý Hỏa Vượng.
Người phụ nữ vốn đã không đánh lại Gia Cát Uyên, mười hai người này tham gia thì nàng càng không đánh lại, tình thế hoàn toàn nghiêng về một phía.
Không bao lâu, gạo đen dâng trào đã vơi dần, chúng nó đều bị Gia Cát Uyên biến thành mực đen tạt vèo vách đá núi, biến thành từng bức tranh sơn thủy tràn ngập ý cảnh.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng nghĩ rằng vấn đề này đã kết thúc, một số thứ khác với rừng xung quanh dần xuất hiện, bắt đầu đồng hóa bốn phía.
Thoạt nhìn là bên phe Thiên Trần Quốc, khu vực lớn này đều là rừng cây.
Một số bóng người đột nhiên xuất hiện từ trong rừng lao về phía nhóm Gia Cát Uyên.
"Thiên Trần Quốc lại bổ sung thêm quân? Như vậy càng tốt. Vậy ta muốn nhìn xem bên bọn họ có thêm bao nhiêu người chết!"
Lý Hỏa Vượng ban đầu cho rằng những người giúp đỡ đến từ Thiên Trần Quốc vẫn không phải là đối thủ của Gia Cát Uyên, thậm chí còn yếu hơn người phụ nữ một chút.
Sự xuất hiện của họ không thay đổi gì ngoại trừ việc thêm nhiều người vào bức tranh phong cảnh.
Dù vậy, bên Thiên Trần Quốc giống như không hay biết gì, không ngừng đưa đến một đống người.
Lý Hỏa Vượng muốn chỉ thị Gia Cát Uyên đi qua những nơi đó, đi xem Thiên Trần Quốc rốt cuộc làm gì, nhưng đối phương hình như rất cảnh giác, mỗi khi hắn đến gần, hoàn cảnh thay đổi sẽ nhanh chóng biến mất.
Nhìn thấy bức tranh phong cảnh gần như biến thành bức Thanh Minh Thượng Hà Đồ, Lý Hỏa Vượng nhíu chặt chân mày:
“Kỳ lạ, những người này căn bản không phải lại đây lật ngược tình thế, ngược lại bọn họ càng giống muốn cầm chân mình.”
Khi nghĩ đến khả năng đối phương có thể phục kích mình, Lý Hỏa Vượng đạp chân định rút lui trước.
Nhưng tiếng hát kịch ngăn đường đi của Lý Hỏa Vượng.
“Tiếng hát kịch?”
Lý Hỏa Vượng kinh ngạc, hắn đã rất lâu không nghe thấy âm thanh hát kịch kể từ khi Lữ Gia Ban biến mất.
Lý Hỏa Vượng nhanh chóng phân biệt, lập tức phán đoán ra âm thanh phát ra từ bức tranh sơn thủy to lớn ở trước mặt mình.
Ngay lúc này, tranh sơn thủy giống như vén mở rèm châu, một đạo nhân bước ra.
Người này cổ cột sợi chỉ đỏ, trên đầu cột một chùm tua xanh, trên người phủ đầy lông vũ màu trắng, trang điểm trên mặt trắng toát như trong hát kịch, bề ngoài giống như ở trên sâu khấu hát kịch.
Nhưng vấn đề là bộ dạng của người này rất quái dị, cái đầu trũng xuống có kích thước gần bằng cơ thể, toàn bộ khuôn mặt dài và hẹp, đôi mắt một to một nhỏ, có rất nhiều khuyết điểm khác nhau.
Nói là con người nhưng trông giống như tàn khuyết, dị dạng.
Vẻ ngoài kỳ lạ này kết hợp với lối trang điểm diễn kịch của nó tạo hiệu ứng khủng bố, trông quái dị khó tả.
Lý Hỏa Vượng không quan tâm bề ngoài của thứ này thế nào, vì mắt hắn đều tập trung vào tay của tên này, bởi vì đó là một đôi tay ngọc.
Lần này khoảng cách đã đủ gần, Lý Hỏa Vượng có thể nhìn rõ hơn, đầu ngón tay của tên này gần như trong suốt, càng đi lên dần dần chuyển sang màu xanh lục, cuối cùng biến mất trong bộ đồ diễn kịch.
“Là nó! Nó có thể tay không chạm vào thứ thật mà ta tu ra! Nó rốt cuộc là cái gì? Thiên hoàng quý trụ hay là đại quân không thể nói?”
Tiếng bước chân vang lên, Gia Cát Uyên cầm quạt đứng trước mặt Lý Hỏa Vượng, hơi nhíu mày nhìn thứ kia.
Lý Hỏa Vượng chưa kịp nói gì thì vật đó đã lộ ra cái miệng khổng lồ với hai chiếc răng một trên một dưới, bắt đầu hát.
"Nói cái gì đoàn tụ sum vầy nhân càng thọ, sơn hà vạn dặm bao nhiêu sầu!"
Không hát còn đỡ chút, khi Lý Hỏa Vượng nhìn thấy thứ kỳ dị quái lạ này bắt đầu hát hí, cảm giác kỳ lạ càng sâu hơn, khiến cái đầu vốn đã đau càng nhức hơn:
“Khốn kiếp, cái quái gì thế này!"
Gia Cát Uyên vừa cầm bút lao tới, chưa kịp vẽ đã nhìn thấy đối phương ngã ra sau, tự biến thành hình vẽ người trong tranh sơn thủy.
Gia Cát Uyên ở phía trước đánh nhau, Lý Hỏa Vượng đột nhiên nghe thấy phía sau có chuyển động mới, đó là tiếng khóc nức nở của phụ nữ.
Hắn nhanh chóng quay đầu, chợt thấy một người phụ nữ tóc đen che mặt, đưa lưng về phía hắn, vung hai ống tay áo dài màu trắng lướt nhanh qua, tiếng hát bi thương cất lên.
“Trời đất hỡi, chỉ biết sợ cứng hiếp mềm, đất ơi, ngươi không phân tốt xấu khó đất, trời ạ, ngươi sai hại hiền uổng làm trời.”
Không biết vì sao, Lý Hỏa Vượng có cảm giác như mình đã từng thấy cảnh tượng này ở đâu đó rồi, nhưng rõ ràng là hắn chưa từng nhìn thấy thứ này bao giờ.
Trước khi Lý Hỏa Vượng suy nghĩ rõ ràng, người phụ nữ vừa hát vừa bước nhỏ mà nhanh bay về phía hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận