Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 195: Tại sao (1)

“Ta nhớ ra nó là con chó của nhà hàng xóm chỗ ta, con chó già sinh bảy con, nó là một trong số đó."
"Ta cho rằng nó khẳng định cũng chết chắc rồi, không ngờ rằng nó sống sót.”
Lý Hỏa Vượng nhìn Màn Thầu hưng phấn liếm tay của Anh Tử, khẽ thở dài:
“Một tòa trấn lớn như vậy mà giết chỉ còn một người một chó, thế đạo chết tiệt này.”
"Ân công, ngươi nói xem tại sao hắn muốn giết chúng ta chứ? Hắn là Tiên Nhân thần thông quảng đại, chúng ta ở trong mắt hắn còn không bằng một con kiến, chẳng lẽ chỉ vì chúng ta làm hắn chướng mắt sao?”
Giọng nói của Anh Tử mang theo âm rung, nàng cố gắng kiềm nén cảm xúc trong lòng.
Lý Hỏa Vượng nhẹ thở ra một hơi:
“Nào ai biết được, thế đạo này là như thế, người tốt không sống lâu, tai họa sống nghìn năm.”
Lý Hỏa Vượng và Anh Tử trò chuyện, trải qua chuyện hôm qua khiến quan hệ của hai người hơi kéo gần lại một ít.
"Đúng rồi, cuốn sách nàng chữa bệnh cho ta tên là gì vậy?”
Lý Hỏa Vượng phát hiện thứ kia khá hữu dụng, tuy quá trình chữa trị cực kỳ thống khổ, nơi con sên lửa bò qua sẽ để lại vết sẹo khủng bố.
Lý Hỏa Vượng phát hiện ngủ một giấc thì vết thương cũng lành gần hết.
Anh Tử lại lấy sách sáp ra khỏi áo, một tay đưa cho Lý Hỏa Vượng:
“Hỏa Áo Chân Kinh, nếu ân công cần thì cứ lấy.”
“Hỏa Áo Chân Kinh?” Lý Hỏa Vượng cực kỳ ngạc nhiên vươn tay nhận lấy cuốn sách kỳ lạ bị lớp sáp bán trong suốt bao bọc.
Xuyên qua chất sáp đông lại, Lý Hỏa Vượng thấy rõ ràng tên cuốn sách.
Cậu liền hiểu mình nghĩ sai, Khương Anh Tử nói không phải chân kinh mà là châm kinh.
Tên của sách là Hỏa Áo Châm Kinh.
Tuy trong quá trình chữa trị cực kỳ thống khổ, nhưng Lý Hỏa Vượng cũng biết tác dụng to lớn của nó.
"Tại sao cho ta thứ này?" Lý Hỏa Vượng sửng sốt hỏi.
"Ta cảm thấy ân công muốn nên cố ý tặng ân công, mặc dù sách này khó luyện, ân công phải học một loại chữ khác với bình thường mới được.”
Anh Tử vươn tay, vỏ sáp bọc sách vỡ lộ ra nội dung bên trong.
"Đây là ... " Chân mày của Lý Hỏa Vượng dần nhăn lại.
Đó là chữ hình thành từ các loại vòng tròn, vòng to bao lấy vòng nhỏ, trong vòng nhỏ có đốm nhỏ, mỗi vòng tròn khác nhau.
Lý Hỏa Vượng nhìn mà không hiểu gì hết, cậu chưa từng gặp hệ thống chữ như vậy.
"Ân công muốn hiểu châm ngôn này cần học từ đầu, phải cung thương giác trưng vũ của hỏa văn này mới có thể sử dụng nó tốt hơn.”
Anh Tử nói xong lấy ra cuốn sách viết tay từ ống tay áo:
“Đây là đối chiếu giữa thiên hỏa văn và bạch thoại bình thường, ân công có thể xem thử.”
Lý Hỏa Vượng lật ra, phát hiện bên trong ghi chép rất tỉ mỉ, nét chữ thanh tú, trông giống như chữ biết của Anh Tử.
Đối phương tận tình đến mức này thì Lý Hỏa Vượng không từ chối nữa, nói đến thì bây giờ cậu rất cần thứ này.
Nhưng hiện tại không rảnh xem nó, chờ thoát khỏi chốn quỷ quái này rồi từ từ nghiên cứu.
Lý Hỏa Vượng cất hai cuốn sách này vào, hỏi Anh Tử:
“Nàng tự tiện cho ta hai quyển sách này, lỡ như bị bọn họ biết, sẽ không có phiền phức gì sao?"
Anh Tử cúi mặt xuống, nhẹ nhàng lắc đầu, cái gì đều không nói.
Lý Hỏa Vượng ngầm hiểu gật đầu, ánh mắt vô cùng nghiêm túc nhìn nàng:
“Ta không hỏi nỗi khổ của nàng, người ta tôn ta một thước, ta kính người đó một trượng.”
“Ta nói chuyện giữ lời, chỉ cần nàng thật lòng hết dạ trợ giúp ta thì ta vẫn sẽ dẫn nàng chạy ra ma quật này.”
“Ừm!” Anh Tử nghe câu này thì mừng thầm không kiềm được gật đầu.
"Ân công, ngài cần ta làm gì? Ta cái gì đều có thể giúp ngày!” Trên mặt Anh Tử mang theo vẻ nôn nóng hỏi.
Lý Hỏa Vượng cảnh giác nhìn bốn phía, khẽ nói:
“Anh Tử, nếu mục tiêu của chúng ta giống nhau, vậy nàng coi như là người mình, ta có việc cần nàng giúp.”
Lý Hỏa Vượng dán sát bên tai Anh Tử tỉ mỉ nói gì đó, nàng thường gật gù.
Qua nửa nén hương, hai người một trước một sau rời khỏi hang.
Hai ngày kế tiếp, có Anh Tử đi cùng, Lý Hỏa Vượng dạo khắp hang, không bỏ qua ngóc ngách ẩn khuất nào.
Thủ Tam cũng không có nuốt lời, không phái người nào đến gây hấn với Lý Hỏa Vượng, dù gặp gỡ giữa đường thì cùng lắm là nhìn cậu chằm chằm hoặc đi lướt qua.
Lý Hỏa Vượng đi dạo đến ngày thứ ba, đã ghi nhớ tất cả bố cục trong hang vào não của mình.
Anh Tử lặng lẽ theo sau lưng Lý Hỏa Vượng, hỏi nhỏ:
“Ân công, đã ghi nhớ hết rồi, kế tiếp chúng ta nên làm gì?”
Lý Hỏa Vượng với biểu cảm kiên định nhìn hang động trước mắt một lúc lâu, xoay người đi về đường cũ.
"Đi, chúng ta đi về trước rồi tính, cẩn thận tai vách mạch rừng."
Anh Tử lúc này giống như một vị thư đồng lặng lẽ theo sau lưng Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng vừa đi vừa nặng trĩu ưu tư, biểu cảm đôi khi nghiêm túc đôi khi dữ tợn, giống như đang nghĩ sự tình gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận