Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 350: Chuyện ngoài ý muốn (1)

"Hừ, ta nói chuyện với ai, ông quản được sao? Lại tới? Được rồi, hung bạo với ta đúng không? Có bản lĩnh thì hôm nay ông giết chết ta đi, nếu không thì cút xa ta ra một chút.”
Lần này nói xong, Lý Hỏa Vượng liền trở nên yên lặng, vào lúc những người khác cho rằng sắp kết thúc rồi, Lý Hỏa Vượng đột nhiên tức giận rống to lên khiến bọn họ giật mình: “Con mẹ ông, ông muốn chết sao? Hiện tại ta bị bệnh tâm thần đấy, giết người không phạm pháp đâu.”
Lý Hỏa Vượng cả người bị trói chặt đột nhiên đứng thẳng dậy như cương thi, cảnh tượng này khiến những người vây xem đều sợ hãi lùi về sau.
Cảm thấy có điều gì đó không ổn, những người Thanh Khâu khác dần dần vây quanh đến, Tôn Bảo Lộc hết lần này đến lần khác giải thích cho bọn họ biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với Lý Hỏa Vượng.
Hàng trăm người vây thành một vòng tròn như vậy, yên lặng đứng nhìn màn biểu diễn của Lý Hỏa Vượng ở giữa. Cậu vừa rồi còn đang tức giận, lúc này đã thay đổi vẻ mặt, trên mặt đầy vẻ bất lực và buồn bực sâu sắc.
"Mẹ? Sao mẹ lại tới đây? Vừa rồi con chỉ tức giận nên nói vậy thôi, con thực sự không phải muối giết người, ai dà... mẹ đừng khóc nữa, bệnh tình con thực sự không nặng hơn đâu.”
Như thể nghe thấy điều gì đó, biểu cảm trên khuôn mặt Lý Hỏa Vượng dần chuyển từ bất lực và buồn bực sang đau khổ, cậu từ từ ngã xuống đất, cuộn tròn lại hết mức có thể.
"Mẹ, con cầu xin mẹ, mẹ bảo Vương bác sĩ đi đi, con thật sự không cần trị liệu, chuyện của con bản thân con biết rõ, mẹ cũng đừng phí tiền mời chuyên gia nữa, giữ lại cho mình dùng đi.”
Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng thở dốc, vẻ mặt càng ngày càng đau đớn, Bạch Linh Miểu cắn môi dưới, tim như muốn vỡ nát, cô ấy không tự chủ muốn qua đó ôm lấy cậu, may mà La Quyên Hoa và Xuân Tiểu Mãn ở một bên đã kéo cô ấy lại.
"Không muốn sống nữa sao? Lý sư huynh bây giờ chỉ cần động một ngón tay cũng có thể giết muội!"
Sau đó, Lý Hỏa Vượng tựa hồ nghe được cái gì đó, cậu mang theo vẻ mặt đau khổ xoay người lăn lộn trên mặt đất như một con giòi, không ngừng chà mặt vào cỏ, nước mắt trên mặt hòa lẫn với sương đọng trên cỏ, không thể phân biệt được.
"Mẹ, trong nhà thiếu tiền rồi sao? Thiếu tiền thì nói cho con biết, con sẽ nghĩ cách.”
"Mẹ đừng lừa con nữa, tóc của mẹ là tự dùng kéo cắt. Con nhìn ra được...”
Đột nhiên Lý Hỏa Vượng từ trên mặt đất nhảy lên, vẻ mặt hung giữ hét vào không trung: “Vương Vi! Ông câm mồm cho ta! Đây không phải chuyện của ông.”
"Bà ấy là giả, điều này không cần ông nhắc nhở ta. Không sai, cho dù mẹ ta là ảo giác, ta cũng không muốn để cho bà ấy đau lòng.”
Lý Hỏa Vượng, toàn thân bị trói buộc bởi xiềng xích, gào thét đến nổi cả gân xanh.
Khoảnh khắc tiếp theo, cậu lại ủ rũ, đau đớn ôm lấy mặt mình. Cậu quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu lên rồi không ngừng đập đầu xuống mặt đất.
Những cái hố được tạo ra bằng cách đập đầu, cái sau lớn hơn cái trước.
Cuối cùng Lý Hỏa Vượng cũng dừng lại, cậu cố hết sức khống chế cảm xúc của mình khiến bản thân ổn định lại.
"Mẹ, mẹ có thể ra ngoài được không? Ừ, yên tâm, con sẽ nói chuyện nghiêm túc với Vương bác sĩ, không sao, con bị trói rồi mà, trói rất chặt, không làm ông ta bị thương được đâu, con cũng sẽ không đánh ông ta.”
Vào lúc này, Màn Thầu từ trong đám người chen ra, gặm thứ gì đó trong miệng chuẩn bị đi về phía Lý Hỏa Vượng, nhưng lại bị Cao Trí Kiên vội vàng ôm lại: "Đừng... đừng... đừng đi!"
"Rốt cuộc ông muốn thế nào? Ta nói cho ông biết ông còn dám lợi dụng bọn họ, ông không xong với ta đâu.”
"Ông phải chịu trách nhiệm cái gì? Lấy tiền của ông không phải được rồi sao. Ông tùy tiện lừa một phen, nói với mẹ ta một câu bó tay bất lực là khó lắm sao?”
"Ta nói rồi, chuyện của ta, loại người như ông không giúp được.”
"Được, vậy ta nói sai rồi, ta nói lại. Loại ảo giác này, ông căn bản không thể giúp được.”
"Thử cái gì! Ta không thử! Bên này là giả! Toàn bộ đều là giả!"
Lý Hỏa Vượng quay đầu lại, trực tiếp ủi đầu mình dưới lớp cỏ, chôn vùi cả đầu mình vào trong đó.
Qua một hồi, “ầm” một tiếng, đầu Lý Hỏa Vượng hất bay đám cỏ, vẻ mặt hung dữ điên cuồng hét lên với không trung: “Ông cho rằng ông rất giỏi? Chỉ biết đứng ở đó khua môi múa mép.”
"Còn đứng đó nói rằng hiểu ta. Ông hiểu cái quái gì chứ. Ông biết trước kia ta đã phải trải qua chuyện gì không? Ông làm sao có thể đồng cảm được chứ.”
"Coi hai phía đều là thật cả. Ông nói thì hay lắm. Có bản lĩnh thì ông đặt ông vào hoàn cảnh của ta thử xem. Ông đã từng trải qua chưa, bên này thì đang ăn sô cô la, còn bên kia thì đang bị người khác bón cho ăn đinh sắt?”
"Ta không quan tâm đến bản thân ta! Bảo ta nuốt đinh cũng không sao! Nhưng Lý Hỏa Vượng ta có người mình quan tâm, ta sợ chứ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận