Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 572: Hoàng đế Đại Lương (2)

Không lâu sau, lại có một người đàn ông cưỡi bò đến. Lý Hỏa Vượng chưa từng thấy kiểu ăn mặc giống của người này bao giờ, người đàn ông ngồi xếp bằng trên lưng bò, ôm một bức tượng đất nữ Phật Đà màu xanh, gục đầu xuống lẩm bẩm điều gì đó.
Cũng không biết có phải vì dân chúng của Thượng Kinh biết cái gì hay không mà cách thật xa đã chuyển hướng, xung quanh không có cửa hàng nào. Rõ ràng trời đã sáng, trước cửa nhà giam này vẫn rất vắng vẻ.
Trong sự chờ đợi của bọn họ, cửa nhà tù dày nặng mở ra, một chiếc xe chở tù bằng sắt từ từ chạy ra.
Người kia hơi khác với ấn tượng về tù phạm của Lý Hỏa Vượng, trên mặt đội một chiếc mặt nạ bằng vàng.
Đó là chiếc mặt nạ rất kỳ lạ, hình vuông, chạm rỗng mắt to, sống mũi tam giác, lỗ tai to lớn.
Nếu không phải đường nét trên chiếc mặt nạ uốn lượn nhiều chỗ, Lý Hỏa Vượng suýt chút cho rằng chính mình nhìn thấy một chiếc mặt nạ Tam Tinh Đôi.
- Giải thích, "Tam Tinh Đôi" là tên gọi một văn hóa thời đại đồ đồng, một di chỉ điển hình của Trung Quốc. Mặt nạ Tam Tinh Đôi thường khác với người đương đại, có mắt to, miệng bẹp và rộng, lông mày rậm, không có cằm, khuôn mặt nửa cười nửa không. Hết giải thích.
Binh Gia đi ra cùng chiếc xe ra lệnh cho ba người Lý Hỏa Vượng.
“Mấy người các ngươi áp hắn đến Ngọ Môn chém đầu là được.”
“Ngọ Môn? Không cần ra khỏi thành?” Lý Hỏa Vượng suýt chút cho rằng chính mình nghe lầm, từ nơi này đến Ngọ Môn, dù cho đi chậm đến đâu thì chỉ cần hai canh giờ, hoàn toàn khác với công việc trong tưởng tượng của Lý Hỏa Vượng.
“Đúng đúng.” Dường như Binh Gia kia rất sốt ruột, nói xong những lời này thì vội vàng chui vào nhà giam.
Ngục tốt già tóc hoa râm lái chiếc xe chở tù chậm rãi di chuyển, Lý Hỏa Vượng liếc hướng hai người khác rồi đứng cạnh xe chở tù đi hướng Ngọ Môn.
Mặc kệ bọn họ rốt cuộc muốn làm gì, chỉ cần có thể giúp Bạch Linh Miểu giải trừ sát khí thì bắt hắn làm gì cũng được.
Tùy theo xe ngựa chậm rãi đi vào phố, âm thanh từ bốn phía trở nên ồn ào. Về người bị nhốt trong xe, dân chúng Thượng Kinh Thành vui cười chỉ trỏ. Dường như bọn họ không hề ngạc nhiên về chiếc mặt nạ màu vàng, hoặc là bọn họ sớm đã thói quen.
Tiếng ồn ào dường như khiến người trong xe tù tỉnh lại, gã bỗng dán mặt nạ vàng vào sát xe chở tù, rống to với những người khác:
"Các ngươi ... Các ngươi không thể đối xử với ta như vậy! Ta là hoàng đế! Ta là hoàng đế Đại Lương!”
Nghe lời này, trong lòng Lý Hỏa Vượng căng thẳng, nhưng khi hắn quay đầu lại thì phát hiện trừ mình ra, người khác không chút phản ứng.
Người mù lưng còng đi một bên, không ngừng lẩm bẩm lặp lại giống như niệm kinh:
“Có lạ chớ trách, làm việc không lạ. Có lạ chớ trách, làm việc không lạ.”
Thấy thế Lý Hỏa Vượng cũng không tiếp tục để ý cái gì, an tâm làm tốt công tác tù tốt của mình.
Hắn đã có thể suy đoán ra tại sao đám Binh Gia kia muốn tìm người ngoài như bọn họ tiễn người kia lên đường, và với tại sao chuyện này ảnh hưởng sĩ đồ.
Bánh xe chở tù chậm rãi lăn, dọc theo đường cái rộng rãi đi tới cạnh cung tường lớn màu đỏ.
Lý Hỏa Vượng nhạy bén phát hiện có ánh nhìn từ tường thành bắn xuống, nhưng hắn không quá lo, dù sao tầm mắt kia nhìn người trong xe chở tù.
"Cơ Tụng! Ngươi cho rằng ngươi thắng sao? Còn chưa chắc đâu! Một ngày nào đó, ngươi cũng sẽ rơi vào kết cục giống như ta!” Tù phạm ở trong xe ngửa đầu điên cuồng hô to hướng đầu tường thành.
Người ở trên tường thành không đáp lại, cứ như vậy lặng lẽ nhìn.
Xe ngựa đi thật sự chậm, nhưng dù chậm đến mấy cũng phải tới nơi. Đao phủ đã chờ sẵn, vừa lúc là chính ngọ, đám dân chúng quay quanh pháp trường, hưng phấn nghểnh cổ trông mong.
"Cơ Mãn! Ý đồ mưu phản! Tội không thể tha! Nên hỏi trảm!”
Lệnh bài màu đỏ bị ném xuống, người đàn ông đeo mặt nạ bị lôi ra khỏi xe chở tù, thân thể của gã mềm nhũn như sợi mì, nước tiểu màu vàng tẩm ướt áo tù.
Theo đao phủ kéo đi, Lý Hỏa Vượng lúc này mới phát hiện thân thể của đối phương hơi quái dị, bụng to nhưng tứ chi thì rất gầy gò.
Hơn nữa cái bụng bự đó không phải vì mập, thoạt nhìn giống như bị những thứ lớn nhỏ chống to.
“Phụt!” Rượu nồng phun lên đao lớn, đao phủ eo to như cái lu giơ cao rồi chém mạnh xuống, đầu người to như chiếc đấu mang theo máu lăn lông lốc dưới đất.
Đao phủ cởi mặt nạ vàng dính máu của người kia xuống, nâng hai tay đưa tới trước bàn của quan hành hình.
Quan hành hình bọc lại bằng vải màu vàng, leo lên ngựa chạy nhanh hướng cung tường. Quan binh ở xung quanh bắt đầu bỏ chạy, không còn một người nào, mặc kệ xác chết kia dần dần trở nên lạnh lẽo.
Người của quan phủ vừa đi, dân chúng xem kịch xúm lại như ruồi bọ, bọn họ cầm bánh bao chay, cố gắng chấm máu loãng dưới đất.
Bởi vì được chấm nhiều hay ít mà hai người phụ nữ cãi lộn với nhau, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy thật là mỉa mai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận