Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1101: Cởi bỏ (1)

Lý Hỏa Vượng nghĩ đến lúc trước hắn tu luyện trong rừng cây, ở đó đã xuất hiện mấy Tuế Tuế giả, trong lòng lập tức căng thẳng.
"Rốt cuộc là sao vậy? Huynh rời đi trong khoảng thời gian này, rốt cuộc huynh đã trải qua chuyện gì? Huynh nói gì đi chứ."
Nghe thấy câu hỏi của Bạch Linh Miểu, Lý Hỏa Vượng, người đã tạm thời phân rõ được thật giả, thủ thỉ nói với cô.
Nửa giờ sau, Lý Hỏa Vượng ngồi bên đống lửa, mặc đạo bào màu đỏ mà Bạch Linh Miểu đưa cho. "Chuyện là như vậy, huynh không bị bệnh, chỉ là tu chân đại thành rồi, huynh biết bất kỳ thu hoạch nào cũng đều phải trả giá, nhưng huynh không ngờ cái giá này lại lớn như vậy."
Hơn nữa phiền phức này, e rằng sẽ không ngừng mạnh thêm cùng với sự tăng lên của năng lực tu chân của mình, hiện tại đã nguy hiểm như vậy rồi, sau này rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì, mình cũng không dám nghĩ đến.
Bạch Linh Miểu ngồi ở một bên gật gật đầu, cuối cùng cô đã hiểu được rốt cuộc hành động kỳ lạ trước đó của Lý Hỏa Vượng là vì sao rồi. "Vậy Lý sư huynh, phiền phức này huynh muốn giải quyết thế nào?"
"Ài, huynh cũng muốn biết nên giải quyết thế nào, nhưng không thể nhìn một cái là có thể nghĩ ra cách giải quyết được." Lý Hỏa Vượng quyết định hỏi Quý Tai trước rồi tính.
Bạch Linh Miểu cau mày chống cằm, cô đang cùng nghĩ cách giải quyết giúp Lý Hỏa Vượng, xung quanh nhất thời trở nên yên tĩnh.
Lý Tuế cũng muốn giúp cha mình, có điều nó nghe không hiểu lắm những lời thật thật giả giả gì đó từ miệng cha mình.
Vào lúc Lý Hỏa Vượng đi đến bờ sông và quay trở lại sau khi gọi Quý Tai với bản thân mình trên mặt nước mà không có kết quả, hắn liền nghe thấy Bạch Linh Miểu nói với mình: "Lý sư huynh, huynh còn nhớ người kia năm đó không? Chính là cái người bán đồ ăn sáng."
"Bán đồ ăn sáng? Ai?"
"Chính là cái tên béo béo, cái tên làm bánh quẩy kẹp mochi."
“Xúc Xắc?" Lý Hỏa Vượng lập tức nhớ ra người đó là ai, lúc đó vì muốn đạt được mục đích của mình, tên kia đã để mắt tới hắn.
"Lúc đó khi huynh ra khỏi cổng thành, không phải ông ta đã hét lên một câu với huynh sao?"
“Tu chân không tu giả sẽ tẩu hoả nhập ma."
“Tu chân không tu giả sẽ tẩu hoả nhập ma." Hai người đồng thanh kêu lên.
"Đúng vậy, Lý sư huynh, ông ta chính là nói như vậy, tình hình hiện tại này của huynh có lẽ được coi là tẩu hoả nhập mà đúng không?"
Nghe thấy lời này, trên mặt Lý Hỏa Vượng lộ ra vẻ khó coi, lời này nghe có vẻ không có vấn đề gì về logic nhưng người nói ra lời này lại có vấn đề lớn.
Xúc Xắc chính là thủ lĩnh của Toạ Vong Đạo, lời ông ta nói liệu có bàn tính gì khác đằng sau đó không? Cho dù ông ta đã chết rồi, nhưng ai Toạ Vong Đạo đã chết thì không thể lừa người khác.
Một giọt nước sốt vàng nâu từ từ chảy xuống theo từng thớ thịt của chiếc đùi gà, nhỏ xuống phần cơm trắng ngần.
Nhưng Tiền Phúc lúc này nào quan tâm đến những điều này, mỗi tay một cái đùi gà, cắn một miếng vào đùi gà kho, dùng sức kéo ra, hương vị thơm ngon lan đến đầu lưỡi khiến trên mặt hắn ta đầy vẻ thoả mãn.
Nhưng hắn ta vẫn cảm thấy như vậy là chưa đủ, vừa ăn vừa nhìn vào đĩa, sợ rằng Trần Hồng Du bên cạnh sẽ cướp mất.
Lý Hỏa Vượng ngồi đối diện với bọn họ, nhìn tướng ăn của bọn họ với vẻ cạn lời, trong lòng có chút hối hận vì đã mời bọn họ đến nhà mình.
“Nào nào nào, ăn nhiều một chút, còn nhiều còn nhiều." Tôn Hiểu Cầm tươi cười bưng một đĩa chân gà, đi ra từ phòng bếp, tóc bà được uốn đến cong cả lên.
"Mẹ, đừng nấu nữa, đã đủ nhiều rồi."
Tôn Hiểu Cầm không nói gì, Dương Na ở một bên thò tay qua dưới bàn và véo mạnh vào Lý Hỏa Vượng một cái.
“Em véo anh làm gì?” Lý Hỏa Vượng nhìn sang, liền thấy trong ánh mắt kia của Dương Na mang theo mấy phần không hài lòng mà nhìn mình.
“Ợ” tiếng ợ dài của Tiền Phúc đã cắt ngang ánh nhìn của bọn họ.
"No đến ợ rồi, đừng cố nữa, tiền hay không thì không nói, đừng ăn đến nhọc cả bụng."
Tiền Phúc cầm lấy hai cái chân gà từ trên đĩa, nhét chúng vào trong cơm và nhìn chằm chằm vào Lý Hỏa Vượng.
"Anh thì biết cái gì! Tôi đây là nấc vì đói!" Nói xong lời này, hắn ta cầm đũa lên bắt đầu trộn cơm.
Trần Hồng Du ở một bên cũng không chịu thua kém, cầm lấy một chiếc đùi gà kho, cho vào miệng và kéo mạnh vài cái, đợi đến khi lấy ra thì chỉ còn một chiếc xương gà sạch sẽ.
So với vụ vỡ mụn mủ kinh tởm trước đó, Lý Hỏa Vượng cảm thấy rằng chiêu này của chị ta giống một công năng đặc biệt hơn.
Lúc này, Tôn Hiểu Cầm không biết từ lúc nào đã áp sát đến bên tai Lý Hỏa Vượng: "Đứa nhóc này, nói gì vậy chứ, đến rồi thì là khách, bọn họ tới giúp con mà, hơn nữa, ở trong siêu thị một túi chân gà đông lạnh lớn cũng có đáng bao nhiêu đâu, còn rẻ hơn một số loại rau củ."
Lý Hỏa Vượng thở dài một cái rồi không nói nữa, chỉ nhìn hai người trước mặt tiếp tục ngấu nghiến như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận