Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1290: Trả lời

"Ta là hoàng đế, đương nhiên có quy tắc Hoàng đế để quản ta, quản ta ăn thế nào, nói thế nào, đối nhân xử thế ra sao."
Trong lúc nói chuyện, Oanh oanh yến yếu ở hậu cung chạy đến kể khổ với Cao Chí Kiên.
Cao Chí Kiên đuổi họ đi bằng đôi ba câu với vẻ mặt mất kiên nhẫn. Hắn ta chỉ vào những người phụ nữ đã đi xa đó bằng ngón tay thô chắc, nói một cách vô cùng ghét bỏ: "Ta phát chán với bọn họ, trong đầu bọn họ chỉ toàn là muốn để ta chung chăn gối với họ! Nhìn thấy họ là ta muốn buồn nôn".
"Chà, những gì ngươi nói sẽ khiến đàn ông khắp thiên hạ tức chết mất.”
"Ôi, Lý sư huynh, huynh không hiểu, nếu quẳng huynh vào hậu cung ba tháng, thì huynh sẽ biết."
"Khụ! Khụ khụ!" Lão thái giám ôm cây phất trần ở bên cạnh ho lên.
"Cao Chí Kiên, nói mấy lời Hoàng đế nên nói đi, nếu không, lão thái giám này ho chết ở đây mất đấy."
“Ha ha ha!” Nghe thấy những lời này, Cao Chí Kiên như thể nghe thấy điều gì đó vô cùng thú vị, vỗ vào đầu gối minh, ngửa đầu cười lớn.
Tiếng cười dần dần tắt đi, biểu cảm hắn ta cũng dần nghiêm túc trở lại.
Theo cái vẫy tay của hắn ta, những người khác xung quanh trong nháy mắt tản ra một vòng lớn.
Lý Hỏa Vượng hít một hơi thật sâu, rút hai thanh Tích Cốt Kiếm phía sau ra, tiện tay ném xuống đất.
"Lý sư huynh, huynh vẫn còn gửi lương thược đến Đại Tề đúng chứ?"
"Đúng, không sai." Lý Hỏa Vượng trả lời như lẽ dĩ nhiên.
"Đừng nói chuyện của ngươi nữa! Ngươi nghe ta nói trước!" Lời nói của Lý Hỏa Vượng khiến Cao Chí Kiên ngậm miệng lại.
"Còn nhớ trước đây không? Trước đây, người Đại Tề và người Đại Lương, họ đều sống rất tốt, ta không muốn Đại Tề biến mất, ta cũng không muốn Đại Lương biến mất."
"Họ chưa chắc không thể cùng tồn tại! Tình trạng lúc trước đã được hai bên liên tục duy trì một ngàn năm, tình hình đó có tổn hại gì đối với Đại Lương không? Ta không muốn làm gì khác, ta chỉ muốn cả hai bên khôi phục lại nguyên trạng là được rồi."
Thấy Cao Chí Kiên không nói gì, Lý Hỏa Vượng hỏi hắn ta: "Mấy lí do thoái thác ngươi nói trước đó đến từ đâu?"
"Các tiền bối Long mạch."
"Long mạch nói thì chắc chắn đúng sao? Những gì họ nói chưa chắc đúng, có khả năng sẽ lừa ngươi!"
"Ta từng có một người bạn, huynh ấy là một quân tử." Lý Hỏa Vượng nói tiếp.
"Huynh ấy là người kể chuyện, huynh ấy đã từng muốn nói cho người dân Đại Lương biết rằng Đại Tề có tồn tại."
"Nếu thật sự giống như những gì ngươi nói, hai lịch sử không thể bình hành, nhất định phải hiến tế bách tính một bên, thế thì huynh ấy tuyệt đối sẽ không trở thành một người kể chuyện vô dụng gì đó! Trong đó chắc chắn có sơ hở!"
Cao Chí Kiên nhìn đám thái giám đang giải quyết hậu quả cho hắn ta trên cánh đồng phía xa, từ từ mở miệng nói: "Lý sư huynh, huynh nói Long mạch lừa ta, vậy chẳng lẽ Lý sư huynh, người bạn đó của huynh sẽ không lừa ta sao? Những gì huynh ấy nói đều là thật sao?
"Ngươi!" Lý Hỏa Vượng nghiến răng, siết chặt nắm đấm, ngay khi mấy tên lão thái giám ở phía xa tim đều thót lên tận cổ họng, Lý Hỏa Vượng mới từ từ buông nắm đấm ra.
"Huynh ấy chết rồi, người bạn đó của ta đã chết rất lâu rồi, đúng là huynh ấy có thể lừa ta, ta cũng không biết trong số những tin tức huynh ấy kể cho ta có giả hay không."
"Nhưng!" Giọng điệu của Lý Hỏa Vượng càng nghiêm túc hơn: "Nhưng với những chuyện thế này, một mình huynh ấy không thể lừa ta, huynh ấy sẽ không làm ra loại chuyện giết hết toàn bộ mọi người trên thế giới!"
"Nếu huynh ấy thực sự làm ra chuyện này, thế thì huynh ấy tuyệt đối không thể vì muôn dân thiên hạ mà lừa ta! Huống chi vì chút chuyện tồi tệ này mà tự vận!"
"Vậy nên!" Nói xong lời này, Lý Hỏa Vượng thở hồng hộc: "Vậy nên chuyện này, ngươi chờ thêm chút nữa được không? Lý sư huynh cầu xin ngươi."
"Ngươi cũng từng đói rồi, ngươi biết Đại Tề có bao nhiêu người chết vì đói không? Ngươi biết một đứa bé sáu tuổi đói đến mức phải gặm thịt người mẹ đã chết của mình là một kiểu tuyệt vọng như thế nào không? ".
“Thậm chí cô bé còn không biết mẹ mình đã chết, ta không thể không dùng chiêu Tọa Vong Đạo đánh lừa cô bé, để cô bé nghĩ rằng mẹ minh vẫn chưa chết!”
Sau khi im lặng hồi lâu, Cao Chí Kiên từ từ mở miệng nói: "Lý sư huynh, nếu thật sự có chuyện gì đó đe dọa đến Đại Lương, với tư cách là một Hoàng đế tốt của Đại Lương, ta nhất định phải ngăn cản thì mới là Hoàng đế tốt của Đại Lương."
“Ta biết, tất nhiên ta biết, nhưng sự việc vẫn có thể xoay chuyển, Đại Tề chưa chắc có thể đe dọa đến Đại Lương.”
"Bây giờ Đại Tề đã lấy một số lương thực của Đại Lương, ngươi yên tâm, chờ lương thực của Đại Tề dồi dào rồi, ta lại mang về từng cân một, tuyệt đối không để Đại Lương phải chịu tổn thất!"
"Thậm chí Đại Tề còn có thể phụng dưỡng Đại Lương, thậm chí hai bên còn có thể mua bán!"
Cao Chí Kiên phủi đất trên mông, đứng dậy: "Lý sư huynh, bạn của huynh không phải thần tiên, những gì huynh ấy nghĩ chưa chắc chính xác."
Bạn cần đăng nhập để bình luận