Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 340: Bảo Lộc (2)

"Không phải tà tính, đây không phải là chuyện rất bình thường sao?" Lúc nói ra lời này, Tôn Bảo Lộc tỏ vẻ rất là đương nhiên.
Sau khi Tôn Bảo Lộc giải thích một hồi về tập tục và thần thoại của Thanh Khâu cho Lý Hỏa Vượng nghe, dường như những cảnh tượng kinh khủng đã gặp trước đây đều trở nên hợp lý.
Có điều Lý Hỏa Vượng nhìn Tôn Bảo Lộc trước mặt với một chút nghi ngờ.
Tôn Bảo Lộc cảm nhận được chút nghi ngờ này, trên mặt cậu ấy hiện lên chút khổ tâm.
"Lý sư huynh, chúng ta đều là sư huynh đệ cùng nhau trốn ra từ Thanh Phong Quan, vì có thể để cho đệ trở về nhà, huynh đã phải trả giá nhiều như vậy, đệ lừa ai cũng không thể lừa huynh được.”
"Nếu đệ thật sự có ý đồ xấu, lúc trước, khi huynh còn chưa tỉnh lại, đệ động thủ không tốt hơn sao, huynh lợi hại như vậy, chỉ cần huynh có thể động một ngón tay, đệ nào có thể đấu lại huynh chứ.”
Lý Hỏa Vượng gật gật đầu: "Quả thực đúng như đệ nói, nếu đệ đã tin tưởng huynh như vậy, đệ có thể nói cho huynh biết tại sao y phục trên người đệ lại được vây quấn kín đáo như vậy không?”
Trên người Tôn Bảo Lộc chắc chắn có câu chuyện gì đó, chỉ là trước đây Lý Hỏa Vượng luôn không thể nghe ngóng, hiện tại cậu muốn biết rốt cuộc Tôn Bảo Lộc đang che giấu điều gì.
Sắc mặt Tôn Bảo Lộc đột nhiên thay đổi, hai tay ôm chặt lấy y phục của mình, vội vàng cảnh giác lùi lại mấy bước.
Cậu không biết tại sao đối phương đang nói chuyện lại đột nhiên đem chuyện này ra nói.
"Đệ đang kiêng kỵ cái gì? Phơi ra một chút thì sao chứ? Trên người của nhóm người chúng ta đủ loại khuyết điểm, đệ thật sự cho rằng bọn huynh sẽ vì khuyết điểm đó mà cười nhạo đệ sao? Đệ còn thảm hại hơn cả huynh hiện tại sao?”
Trên mặt Tôn Bảo Lộc lộ ra vẻ tủi hổ cực độ, hai mắt ửng đỏ, giọng nói run run: “Lý sư huynh. Đệ... thật sự không giống bọn huynh. Đệ xin huynh đấy, nếu huynh còn ép đệ, đệ thật sự chỉ có thể chết mà thôi.”
Thấy đối phương phản ứng mạnh như vậy, Lý Hỏa Vượng chống nạng tiến đến trước mặt cậu ấy.
"Đệ sắp phải rời đi rồi, có lẽ sau này mọi người sẽ không còn gặp lại nữa, như vậy rồi mà vẫn muốn giấu?”
Tôn Bảo Lộc hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ nói: "Được! Đệ... đợi sau khi về nhà, đệ sẽ nói cho huynh biết, chỉ một mình huynh thôi. Huynh phải hứa tuyệt đối không được nói ra ngoài, nếu không bây giờ đệ sẽ chết trước mặt huynh.”
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc như vậy của Tôn Bảo Lộc, Lý Hỏa Vượng tỉnh táo lại, dù sao đối phương cũng không phải kẻ thù của mình mà là bạn đồng hành, không nhất thiết phải cứng nhắc như vậy.
Kể từ sau khi bị Tọa Vong Đạo lừa, Lý Hỏa Vượng phát hiện ra rằng mình quả thực đã trở nên quá đa nghi.
"Đệ không muốn nói thì thôi, huynh cũng chỉ tùy tiện hỏi một chút.”
Lý Hỏa Vượng tạm thời tin những lời mà Tôn Bảo Lộc nói, chống nạng đi về phía lều trọ.
Tôn Bảo Lộc lấy ống tay áo lau khóe mắt mình, bước tới đỡ đối phương đi vào trong.
Lúc sắp đến nơi, tai phải của Lý Hỏa Vượng khẽ động đậy, quay đầu nhìn về phía con đường tối thui bên phải, nơi đó có ánh sáng đang di chuyển về phía bên này.
Lý Hỏa Vượng vừa định bước vào lều liền rút chân lại và đứng yên: “Chờ đã, ánh sáng đó hình như có chút không đúng, quá phát tán rồi.”
Dần dần, khi ánh sáng phía xa tiến lại gần, đôi mắt Lý Hỏa Vượng cũng càng lúc càng mở to.
"Bảo Lộc, không phải đệ nói Thanh Khâu không có tà ma sao? Vậy đệ nói cho huynh biết đây là gì?”
"Đây không phải là tà ma, đây là múa lân, Lý sư huynh, chẳng lẽ chỗ huynh không có múa lân sao?” Tôn Bảo Lộc nói với vẻ vô cùng kinh ngạc.
“Múa lân?” Đầu của Lý Hỏa Vương từ đầu đến cuối không quay lại, thứ đang từ từ tiến đến ở phía xa kia nhìn thế nào cũng không giống múa lân trong ấn tượng của cậu.
Trước hết, trong ấn tượng của cậu, trên người con lân tượng trưng cho việc kỷ niệm vui mừng, sẽ không phải là một tấm vải trắng mỏng trông rất bẩn như vậy, hơn nữa cái gọi là lân này căn bản không có đầu.
Có một nguồn sáng trắng mờ bên trong tấm vải trắng được dựng lên, chiếu sáng mọi thứ xung quanh qua phía dưới của tấm vải trắng, những gì mình nhìn thấy chính là ánh sáng phía dưới.
Nếu chỉ là một tấm vải trắng phát sáng thì Lý Hỏa Vượng sẽ không cho rằng đây là tà ma. Điều càng kiến cho người ta sợ hãi hơn chính là từng dấu tay khô đét được phản chiếu trên tấm vải trắng.
Dưới sự chiếu rọi của nguồn sáng, toàn bộ tấm vải trắng trở nên có chút trong suốt, lộ ra rõ những dấu tay lớn nhỏ trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Khi màn múa lân đến gần, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy càng nhiều chi tiết hơn trên tấm vải trắng, có tua màu trắng, trên tấm vải có rất nhiều chiếc tua màu trắng, giống như những chiếc tua trắng trên chiếc cờ phất trước lúc động quan do những người đưa tang cầm.
Tầm mắt Lý Hỏa Vượng di chuyển xuống phía dưới, nhìn về phía chân con lân phía dưới tấm vải trắng, thứ đập vào mắt cậu là một số bàn chân dính đầy bùn đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận