Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 219: Đại Thần (2)

"Đợi đã, đợi đã, các ngươi hiểu lầm." Bạch Linh Miểu sốt ruột xuyên qua lưới mực, kéo Nhị Thần đi hướng trong phòng.
Tùy theo Bạch Linh Miểu tới gần, người của tiêu cục giơ cao vũ khí lùi bước.
“Nàng là ... là muội muội của ta, nàng không có ác ý." Bạch Linh Miểu cố gắng giải thích, nhưng hiệu quả không tốt.
Ngay lúc này, một vị tiêu sư có hai mảnh râu kẽm lại gần nói nhỏ vào tai Triệu Tần.
"Sư phụ ... Khiêu Đại Thần ...”
Nghe lời đồ đệ nói, nét mặt của Triệu Tần dần thay đổi.
Bạch Linh Miểu cảm giác được bốn phía giương cung bạt kiếm, bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Tiểu Mãn tỷ, hay là chúng ta trở về đi."
Bạch Linh Miểu sợ có lòng tốt mà làm hỏng việc, đánh nhau, cô ấy không sợ mình bị thương, chỉ sợ chờ Lý sư huynh xen vào nữa thì rắc rối to.
Lý sư huynh đã có nhiều phiền phức rồi, Bạch Linh Miểu không muốn vì chuyện của mình chuốc thêm phiền phức cho Lý sư huynh.
Trong trường hợp như vậy, Tiểu Mãn bất chấp việc nhỏ của mình, đi ra lưới mực, chuẩn bị mang theo Bạch Linh Miểu rời tiêu cục.
“Hai vị cô nương! Xin dừng bước!" Triệu Tần giống như hoàn toàn thay đổi thành người khác, thái độ thành khẩn tiến lên.
“Chuyện của nội nhân xin làm phiền hai vị ra tay tương trợ, chỉ cần có thể khiến nội nhân khỏe lại, cứ tùy tiện nêu điều kiện!”
“Cái này ...” Hai người nhìn nhau, đều cực kỳ sửng sốt, đối phương tại sao thay đổi thái độ nhiều như thế?
“Nếu vậy thì ...”
Bạch Linh Miểu vừa mở miệng, Tiểu Mãn bỗng nhiên tiến lên một bước: "Chúng ta cần trở về nói với sư huynh đệ khác.”
Phản ứng khác nhau của đối phương khiến Tiểu Mãn cảm thấy nên thận trọng hơn.
Hai nén hương sau, khi hai người với tất cả sư huynh đệ đi cùng lại được mời vào tiêu cục, đãi ngộ rõ ràng khác hẳn vừa rồi.
Trong tiêu cục đèn đuốc sáng trưng, tất cả tiêu sư, học đồ đều đứng đó cung nghênh hai người.
Triệu Tần mang theo họ dọc theo hành lang đi vào phòng, vừa dẫn đường vừa nghiêng người nói: "Cô nương nói đúng, có một số việc xác thực nên thử, không thử qua làm sao biết."
Bạch Linh Miểu nét mặt hơi căng thẳng cười gật đầu.
Có một phần khẩn trương tự nhiên là vì phản ứng quá mức của người tiêu cục, một phần khác là vì lần đầu cô ấy làm chuyện trừ tà.
Hơn nữa thái độ của đối phương như vậy, nếu cô ấy không chữa được thì rất lúng túng.
Tiêu cục không lớn, một gian phòng nhỏ độc lập nằm bên trái luyện võ trường là nơi bắt nhốt thê tử của Triệu Tần.
Két két!
Cửa phòng mở ra, trong căn phòng đen như mực văng vẳng tiếng khóc nức nở.
Một vị tiêu sư cầm đèn lồng duỗi tay vào trong, thoáng chốc mọi người thấy rõ cảnh tượng bên trong.
Trong phòng không lớn, trên tường, dưới đất đều trải lớp cỏ khô dày, thoạt nhìn sạch sẽ, chắc thường được thu dọn.
Một lão phụ nhân tóc bạc, quần áo tả tơi, toàn thân dơ bẩn, trên chân bị xích bằng sợi xích thô gỉ sét vừa khóc vừa đi loanh quanh trong phòng, hoàn toàn phớt lờ ánh nhìn của mọi người.
"Tiện nội từ ba mươi năm trước đã luôn như vậy, ta thật sự bó tay không biện pháp." Khi Triệu Tần nói ra lời này thì trên mặt lộ ra một chút thống khổ.
"Triệu sư phụ yên tâm, ta nhất định làm hết sức."
Bạch Linh Miểu hơi căng thẳng nhìn thoáng qua cô gái trùm khăn đỏ sau lưng mình, hít sâu đi tới gần cô gái đó.
Bạch Linh Miểu túm lấy khăn trùm đỏ của đối phương nhẹ vén lên.
Đám đàn ông tò mò khuôn mặt dưới lớp khăn đỏ cảm thấy thất vọng, vì bên dưới khăn trùm còn có một khăn trùm đỏ thêu uyên ương khác.
Bạch Linh Miểu mím môi hít sâu một hơi, trùm khăn đỏ lên đầu mình, đưa trống vào tay đối phương.
Tiểu Mãn dùng kiếm xua người xung quanh dạt ra:
“Tản ra một chút.”
Cảm giác không khí thay đổi, đám người của tiêu cục đều nín thở, không dám thở mạnh.
Móng tay màu đen gõ nhẹ mặt trống, âm thanh sắc nhọn thậm chí có chút chói tai phát ra từ dưới lớp khăn trùm đầu:
"Thỉnh! Thần! Lặc!"
Âm thanh thần điều này thốt ra, bốn phía nhất thời an tĩnh lại.
Ngay sau đó, Đại Thần hát lên Bang Binh Quyết, khác với kiểu hát như rống của Lý Chí, Bang Binh Quyết của Đại Thần thì vừa gấp vừa nhanh.
“Thùng thùng thùng! Mặt trời lặn phía tây ngọn núi, trời tối rồi! Từng nhà từng hộ khóa cửa! Thùng thùng thùng!”
“Quân tử đi đường tìm khách điếm, chim tìm núi rừng, hổ về núi ... ".
Cùng với tiếng trống gõ một lúc, thân thể của Bạch Linh Miểu run rẩy, khăn trùm đỏ trên đầu cô ấy rung rung như thác nước chảy.
Thân thể Bạch Linh Miểu dần khòm xuống, một số thứ giống đường nét xương sọ dã thú thò ra từ lớp khăn trùm.
"Đệ tử hôm nay thỉnh tiên đồng, xui xẻo ở ngay trong phòng.”
"Nam thỉnh đại phu không thấy hiệu quả, bắc thỉnh tăng ni không thấy công."
“Muôn vàn bất đắc dĩ, mới thỉnh lão Tiên đến hỗ trợ."
"Âm dương hoa bát tự khạp, mặc thất khiếu thập nhị kinh."
"Ngũ tạng lục phủ xem một lần, phiền phức lão Tiên nói rõ ràng ...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận