Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 194: Chữa trị

Dưới ánh nhìn của đám giáo chúng Áo Cảnh Giáo, Lý Hỏa Vượng vươn tay nâng Anh Tử đứng lên, kéo nàng từng bước đi về.
Sau khi bọn họ rời đi, Thủ Tam quay đầu nhìn một vị giáo chúng hoàn toàn không có bất cứ đặc điểm đứng ở bên cạnh, đè thấp giọng hỏi: "Thân Bản Ưu trưởng lão, ngươi cũng nhìn thấy, không tính toán làm chút gì đó sao?"
Đại trưởng lão thần bí khó lường mà Anh Tử nhắc tới không ngờ cũng có mặt.
Ánh mắt của người kia luôn nhìn phương hướng Lý Hỏa Vượng rời đi:
“Không được, Tâm Tố này khác với các Tâm Tố khác, lúc nãy ngươi cũng thấy năng lực của hắn rồi, người này nguy hiểm hơn Tâm Tố khác nhiều, tạm thời ổn định hắn, ta bỏ ra thời gian cẩn thận quan sát, mò rõ chi tiết rồi mới ra quyết định."
“Vâng, thuộc hạ đã biết.”
Lý Hỏa Vượng quay về phòng, cậu giống như đã dùng hết tất cả sức lực, ngã ngồi xuống đất.
Anh Tử chỉ còn một cánh tay do dự đứng đó, khi thấy thân thể của Lý Hỏa Vượng không ngừng đổ máu thì cẩn thận lại gần:
“Ân công không sao chứ?”
"Ha ha ... Không có việc gì, không chết được."
Nghe lời này, ánh mắt của Anh Tử trở nên kiên định, đi hướng cuốn sách bị bao bằng sáp rơi ở một bên.
Một tay Anh Tử cầm sách quỳ xuống trước mặt Lý Hỏa Vượng, nhẹ giọng nói:
“Ân công ráng nhịn, ta chữa thương cho ngươi.”
Anh Tử nói xong nâng lên cuốn sách, bắt đầu ngâm tụng, âm thanh phi thường kỳ lạ, dường như dùng tiếng người bắt chước tiếng lửa cháy.
Phực!
Nguyên cuốn sách trong tay Anh Tử bốc cháy.
Sáp ong bị lửa đốt chảy nhỏ xuống vết thương của Lý Hỏa Vượng.
Xèo!
Lý Hỏa Vượng lại ngửi được mùi quen thuộc.
Khi Anh Tử giơ cao cuốn sách trong tay, giọt sáp bao lửa như vật sống bắt đầu mấp máy trên người Lý Hỏa Vượng, như con sên bốc lửa.
Tùy theo thứ này bò trên người Lý Hỏa Vượng, khói trắng toát ra từ người cậu, để lại từng dấu vết bị nướng khét.
Thứ này chẳng những cầm máu, vết thương cháy khét làm da thịt dính liền phủ lên vết thương sâu thấy xương.
Thứ kia bò khắp người Lý Hỏa Vượng, vết thương gần như lành hết.
Nhưng cái giá phải trả là Lý Hỏa Vượng đạt được cảm giác đau gấp đôi suýt cắn đứt lưỡi của mình, mồ hôi túa ra trông như cậu mới đi tắm mưa.
Nhưng vẫn chưa xong, nhìn thứ như con sên bốc lửa này bò dọc theo làn da lên trên mặt mình, Lý Hỏa Vượng hút ngụm khí lạnh bản năng ngửa đầu ra sau.
“A, kiểu chữa thương này đúng là chết người.”
Lý Hỏa Vượng thở hổn hển, dứt khoát há miệng ra, chộp lấy con sên lửa bò trên ngực nhét vào miệng.
Giây sau, Lý Hỏa Vượng cảm thụ được cảm giác khi nuốt một ngụm lớn dung nham.
Lý Hỏa Vượng cảm giác cục dung nham đó dọc theo cổ họng dần bò xuống thực quản.
Tiếng xèo xèo không ngừng, khói trắng bay ra từ miệng và mũi của Lý Hỏa Vượng.
Cảm giác cháy bỏng cực độ đó khiến Lý Hỏa Vượng đau đớn ôm bụng của mình lăn lộn.
Khi cảm giác được thứ kia sắp tới dạ dày, Lý Hỏa Vượng run lẩy bẩy vội ra hiệu với Anh Tử ở một bên.
“Bụng ... Không cần! Bên trong có thứ dù là con sên lửa cũng không đấu lại!”
Tuy Anh Tử hơi không hiểu ý nghĩa trong lời nói của Lý Hỏa Vượng, nhưng nàng vẫn làm theo.
Con sên lửa bò ra khỏi miệng của Lý Hỏa Vượng nhưng không tan biến, nó bò lên người của Anh Tử, bắt đầu đốt cánh tay chỉ còn phần xương của nàng.
Bộp!
Khúc xương tay vô lực rớt xuống đất, bị con sên lửa bao bọc, lỗ hổng đứt tay dần khép lại.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, con sên lửa lại bò lên cuốn sách, lại bao bọc sách, theo ngọn lửa tán đi, sáp nhanh chóng đông lại, cuốn sách trở về bộ dạng ban đầu.
Lý Hỏa Vượng nhìn Anh Tử toát mồ hôi lạnh, hỏi:
“Đau không?”
“Sao không đau được? Nhưng so với cái ngày đệ đệ, muội muội của ta chết thì chút đau đớn này chẳng đáng gì.”
Lý Hỏa Vượng gật đầu, nói:
“Đúng rồi, đau thể xác còn có thể chịu dựng, nhưng đau lòng thì không chịu nổi.”
Anh Tử bị cụt một tay lặng lẽ nhìn Lý Hỏa Vượng, không nói chuyện, dìu cậu đi tới bên giường.
Lý Hỏa Vượng nhìn nửa bên mặt của Anh Tử, không đoán ra được đối phương rốt cuộc có dụng ý gì.
Một số việc nàng làm rất là mâu thuẫn lẫn nhau.
Lý Hỏa Vượng chợt nhớ lời Thủ Tam từng nói:
“Không biết lời đối phương nói có độ tin cậy đến mức nào, nếu đã nói ra hết thì chắc sẽ không ra tay nữa nhỉ?”
Hai người lại nằm xuống, Lý Hỏa Vượng thân thể bị thương gần như chạm vào đầu gối liền ngủ.
Trong mơ màng, Lý Hỏa Vượng nằm mơ, mơ thấy rất nhiều thứ.
Nhưng khi Lý Hỏa Vượng tỉnh lại thì không nhớ gì cả.
Khi cậu mở mắt ra, trông thấy Màn Thầu đang hưng phấn vòng quanh Anh Tử, kêu grừ grừ đầy nịnh nọt.
“Sao nàng và nó bỗng chốc thân thiết vậy?” Lý Hỏa Vượng đi tới bàn đá, bắt đầu ăn sáng.
Vẻ mặt Anh Tử tràn đầy phức tạp nhìn Màn Thầu, dùng tay vuốt bốn chân gầy gò của nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận