Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 301: Biến hóa (2)

“Ta không sao, ta không sao.” Hơi thở bình tĩnh lại, Lý Hỏa Vượng lùi về sau một bước.
Lữ Trạng Nguyên mang theo vẻ sợ sệt mà nói: “Như vậy rồi mà còn không sao, thân thể cũng không chạm được, đây chỉnh là quỷ mà. Tiểu đạo gia, người quên mất mình đã chết từ lúc nào vậy?”
Loại tình huống này, người khác không giúp được Lý Hỏa Vượng, cậu chỉ có thể dựa vào chính bản thân cậu từ từ tiêu hóa.
Sau thời gian hai nén hương, Lý Hỏa Vượng dần dần khôi phục lại bình tĩnh.
"Ta chưa chết, chỉ là cơ thể ta có thêm một số năng lực mà thôi.”
Nhân thời gian mọi người nghỉ ngơi, Lý Hỏa Vượng kể lại ngắn gọn những chuyện mình đã trả qua với bọn họ một lần.
"Ồ, thì ra là như vậy, thì ra đây là thần thông của tiểu đạo gia.” Trên mặt Lữ Trạng Nguyên lộ ra vẻ đã hiểu, không khỏi gật gật đầu.
Bạch Linh Miểu lần mò, chạm vào thân thể không nhìn thấy kia của Lý Hỏa Vượng, trên mặt lộ ra chút lo lắng.
“Lý sư huynh, vậy sau này huynh cả đời đều sẽ như vậy sao?”
"Ta... chờ đã. Ta thử chút xem.” Lý Hỏa Vượng cố gắng nhớ lại cảm giác của mình lúc đó, hít một hơi thật sâu và nhắm mắt lại.
"Di chuyển lại, mau di chuyển lại cho ta. Nhập vào lại với nhau!"
Vắt óc suy nghĩ một hồi lâu, Lý Hỏa Vương đột nhiên mở mắt ra, cậu kinh ngạc phát hiện thân thể của mình đã trở lại rồi.
Nhưng còn chưa vui mừng được bao lâu, Lý Hỏa Vượng phát hiện ra vấn đề khác.
Cảm giác của bản thân và cơ thể lúc này quả thực đã chồng lên nhau chỉ là vị trí này không đúng cho lắm, nửa thân dưới của mình bị kẹt trong lòng đất.
Mặc dù cơ thể bị mắc kẹt trong đất, nhưng Lý Hỏa Vượng cảm thấy như mình đang giẫm trên mặt đất.
Cơ thể mình cũng sai lệch với thời không này rồi.
"Cái này đệ biết, thần thông này đệ biết, Lý sư huynh, đây là thuật độn thổ đúng không.” Cẩu Oa vô cùng thích thú nói ra phát hiện của mình.
Lý Hỏa Vượng lười để tâm đến cậu ấy, nhắm mắt lại tiếp tục thử.
Lại lần nữa mở mắt ra, thân thể quả nhiên đã được lôi lên khỏi mặt đất.
Nhưng góc nhìn của cậu lại xuất hiện ở trong không trung, đột nhiên từ góc nhìn thứ nhất biến thành góc nhìn thứ ba.
Thấy đạo nhân màu đỏ phía dưới ngẩng đầu lên dưới sự kiểm soát của mình, Lý Hỏa Vượng lúc này cảm thấy như mình đang chơi trò chơi.
"Không được, làm lại! Ta không tin không trở lại được.”
Lý Hỏa Vượng bắt đầu thử một lượt mới, khống chế vị trí cơ thể của mình.
Muốn chuyển dời không đơn giản chỉ suy nghĩ là đủ mà là có loại cảm giác muốn chuyển dời mãnh liệt. Loại cảm giác đó giống như ngắm hoa trong sương mù, vô cùng khó nắm bắt.
Sau khi lăn lộn tại chỗ một giờ đồng hồ, Lý Hỏa Vượng cuối cùng miễn cưỡng trở lại vị trí.
Sở dĩ nói là miễn cưỡng là bởi vì lúc này thị giác của cậu hơi cao hơn một chút, dựng lên trên trán.
Hơi sai lệch một chút thì lệch một chút vậy, Lý Hỏa Vượng không muốn thử nữa, đám người bọn họ còn đang chạy nạn mà.
"Nghỉ ngơi kha khá rồi, chúng ta đi, mau chóng rời khỏi Hậu Thục, ở lại nơi này càng lâu thì càng nguy hiểm."
Nghe thấy lời này, tất cả mọi người gật đầu, lại lần nữa xách số hành lý còn lại lên.
"Đương gia... Ta chạy không nổi nữa rồi, ta đây còn đang mang thai.” Lời thì thầm của La Quyên Hoa bị Lý Hỏa Vượng nghe thấy rõ ràng.
Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nhìn qua, liền nhìn thấy Lữ Cử Nhân không nói lời nào cúi người xuống bế lấy vợ mình lên.
Tiểu trấn mịt mù khói súng trước đó đã hoàn toàn sụp đổ, khắp nơi đều là đống đổ nát, một số ngôi nhà đang cháy cũng không ai quan tâm.
Có những người chết bị lột sạch như lợn trắng, tùy ý chất thành từng ngọn núi nhỏ.
Trong thời gian này, những tên tặc phối quân ngồi chụm năm chụm ba vây quanh đống lửa được đốt bằng những chiếc xà nhà lớn, ăn thịt uống rượu.
Một người đàn ông mũm mĩm hồng hào đội mũ đang dùng khăn tay bịt lấy mũi, co người lại trong những thứ này để né tránh.
Đột nhiên hắn cảm thấy dưới chân trơn trượt, cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện đó là một đoạn ruột: "Ôi! Con mẹ nó!"
Nhìn thấy dáng vẻ kinh sợ của người này, tặc phối quân xung quanh vang lên tiếng cười.
"Tào giám quân, đến thử một chút? Mới nướng ra đấy.” Một cái đùi cháy vàng dính chút máu không hề báo trước mà xuất hiện trước mặt Tào Kiến Quân.
"Ọe...” Tào Hải không chịu nổi nữa, ôm lấy bức tường đổ nát bên cạnh nôn mửa.
"Xem bộ dạng nhát gan của ngươi kìa, yên tâm, đây là thịt lợn, không phải thịt người, không nhìn thấy cái móng sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận