Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1351: Long mạch

“Về long mạch thì chắc phụ thân cũng biết điều ta biết rồi.” Lý Tuế vươn hai xúc tu ra quấn lấy ấm trà bên cạnh, rót một tách trà nóng cho Lý Hỏa Vượng.
"Mỗi một long mạch đều tương ứng với canh giờ, một long mạch biến mất sẽ khiến canh giờ tương ứng mất theo.”
"Không, đó không phải điều ta muốn biết." Lý Hỏa Vượng nói rồi đặt tách trà vừa mới nâng lên xuống: “Điều ta muốn hỏi là tại sao, long mạch đến từ đâu? Và tại sao nó lại đồng bộ với canh giờ?”
“Các giáo phái đều có truyền thuyết phi lý, thậm chí Trường Sinh Thiên trong tín ngưỡng của Thanh Khâu cũng có, chẳng lẽ long mạch này không có truyền thuyết gì sao? Không nên như vậy.”
Huyền Tẫn duỗi xúc tu chạm vào đầu Lý Hỏa Vượng:
“Thật sự không có, phụ thân, bởi vì bản thân long mạch là canh giờ, từ xưa đến nay đều là như vậy, chẳng lẽ có canh giờ riêng biệt không cần long mạch đối ứng sao?”
"Xưa nay vẫn như vậy thì nhất định là đúng sao? Hơn nữa, ai nói canh giờ thì nhất định phải gắn chung với long mạch? Canh giờ nên tồn tại đơn độc.” Nói đến đây, Lý Hỏa Vượng nhất thời ngẩn ra.
"Phụ thân muốn biểu đạt ý tứ là cái gì? Tuy dân chúng bình thường không biết ảo diệu trong đó, nhưng phụ thân đã nhìn thấy long mạch chết, cũng nhìn thấy canh giờ giảm bớt, huống hồ ...”
"Đợi chút! Ngươi gượm đã!” Lý Hỏa Vượng đưa tay vuốt tóc, gãi gãi da đầu với vẻ mặt sốt ruột: “Ngươi chờ đã, hình như ta nhớ ra thứ gì.”
Nhưng Lý Hỏa Vượng cố gắng suy nghĩ một lúc, nhưng vẫn không nhớ được lời sắp thốt ra là cái gì, dù cho Lý Tuế vươn ra xúc tu giúp hắn gãi đầu cũng vô dụng.
"Đáng chết, ta vừa mới nghĩ tới cái gì? Rõ ràng là rất quan trọng." Lý Hỏa Vượng thô bạo buông tay xuống.
"Phụ thân, có phải là hơi lạc đề? Vừa rồi chúng ta còn đang nói về long mạch mà?”
"Ừ, đúng, là long mạch, chúng ta tiếp tục nói chuyện." Lý Hỏa Vượng lại ngồi thẳng dậy.
"Ý ta là, long mạch là loại tồn tại gì? Long mạch, như tên gọi, lẽ ra nên đến từ rồng, tại sao phải treo trên con người?”
Ngay sau đó, Lý Hỏa Vượng kể lại mình nhìn thấy kim long ở Thiên Trần Quốc cho Lý Tuế nghe.
"Xúc Xắc nói, kim long có thể là long mạch của Thiên Trần Quốc, ta càng hoài nghi kim long kia có lẽ liên quan cái gọi là Hiên Viên Phù Tô.”
“Ta không biết bên Thiên Trần Quốc mạnh đến mức nào, nhưng điều chắc chắn là nếu bọn họ có thể dễ dàng sử dụng Thiên Đạo thì e rằng bọn họ cũng có thể tùy ý lợi dụng long mạch, long khí, vô luận là loại khả năng nào e rằng đều không dễ đối phó."
"Phụ thân, ta thật sự không lừa ngài, thật sự không có truyền thuyết gì về long mạch, dù sao trong thế gian bàn tán về thánh thượng đều sẽ bị chém đầu."
"Ừm ... " Lý Hỏa Vượng cau mày, khoanh tay ngả người về phía sau, khó khăn lắm muốn thu thập tin tức của kẻ địch, nhưng lại không phát hiện được gì, hiện tại có chút khó khăn.
Trong ba ngày, không thể cứ mơ hồ đi Thiên Trần mà không biết kẻ thù của mình là ai.
Trong lúc Lý Hỏa Vượng còn đang suy nghĩ thì Lý Tuế đứng dậy kéo tay áo của hắn bước ra ngoài.
Nhìn thấy Lý Tuế động, Lý Hỏa Vượng cũng không hỏi nhiều, lẳng lặng cùng nó đi.
Dưới sự dẫn dắt Lý Tuế, Lý Hỏa Vượng vòng tới vòng lui quay về hoàng cung nặng nề, ngừng lại trước hoàng miếu hương khói hưng thịnh.
Lý Hỏa Vượng đã từng tới đây không chỉ một lần, hắn đương nhiên hiểu rõ bên trong là cái gì.
“Phụt thân, nếu ngài thực sự muốn hỏi điều gì, e rằng chỉ có thể tìm được ở đây."
"Vậy ngươi còn chờ gì nữa? Đi thôi." Lý Hỏa Vượng dẫn Lý Tuế vào hoàng miếu.
Trong hoàng miếu vẫn còn có người, phần lớn đều là những lão thái giám mặt như củi khô, bọn họ dùng phất trần quét tro bụi không tồn tại trên bài vị, tận tâm canh giữ mộ của vị hoàng đế đã khuất.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì dường như chốn về của bọn họ cũng là ở đây.
Lý Hỏa Vượng biết bên ngoài đều là bài trí, trực tiếp đi hướng mảnh vải màu vàng sáng treo trên bức tường bên cạnh.
Tấm vải màu vàng bị kéo ra, cánh cửa đá màu đen uy nghiêm xuất hiện trước mặt họ, trên cánh cửa đá đen có chạm khắc chín con rồng to giương nanh múa vuốt, thoạt trông sống động như thật.
Khi cánh cửa đá khổng lồ được Lý Hỏa Vượng mở ra, một luồng khí khiến người lạnh gáy ập vào mặt.
Toàn bộ không gian phía sau cổng đá có hình phễu, xung quanh cao, thấp ở giữa, trang trí đầy vẻ xa hoa của hoàng gia.
Khắp nơi đều là vàng lấp lánh, ngay cả quan tài to như căn nhà đặt ở chỗ thấp nhất cũng làm bằng vàng, chín con rồng vàng hình dạng khác nhau trên người quấn xiềng xích hướng về bốn phía kéo quan tài màu vàng này.
Trong quan tài vàng là thứ quý giá nhất của Đại Lương, long mạch.
Một vị hoàng đế Đại Lương nằm trên người hoàng đế Đại Lương khác, rồi người nằm dưới nữa lại đè lên một người khác, từng lớp xếp chồng giống như vô cùng vô tận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận