Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 916: Tình báo (2)

Lý Hỏa Vượng thả Ngô Thành ra, cầm cái cưa nhỏ nhanh chóng cắt còng tay xiềng chân của mình.
Ngô Thành nhìn cái cưa ma sát tóe lửa trong tay Lý Hỏa Vượng, thống khổ và hoảng sợ biến mất trong mắt, ngược lại bị kích động thay thế:
“Không ngờ chuyện này có thật! Cậu thật sự biến ra đồ vật!”
Lý Hỏa Vượng liếc Ngô Thành, tiếp tục bận rộn:
“A, làm cả buổi thì ra lúc trước ngươi không tin, đừng nhúc nhích, ta không muốn cái cưa này gác trên cổ ngươi!”
Bận rộn một lúc rốt cuộc cứa đứt còng tay xiềng chân, Lý Hỏa Vượng bắt đầu cởi đồ bệnh nhân sọc xanh trắng ra.
“Cởi đồ!”
Mệnh lệnh của Lý Hỏa Vượng khiến Ngô Thành sửng sốt, nhưng đối mặt một bệnh nhân tâm thần cầm vũ khí thì anh ta không có lựa chọn nào khác.
Rất nhanh hai người đổi quần áo, Lý Hỏa Vượng mặc vào blouse trắng, Ngô Thành thay đồ bệnh nhân sọc xanh trắng.
Dưới sự uy hiếp của Lý Hỏa Vượng, Ngô Thành ngoan ngoãn buộc rõ mõm sắt vào, mặc áo trói buộc rách rưới, tình cảnh của hai người hoàn toàn hoán đổi.
Lý Hỏa Vượng lấy di động của Ngô Thành ra khỏi túi, hỏi:
“Mật mã hình là gì?”
“Z.”
Lý Hỏa Vượng mở màn hình, lại tìm được dãy số của Dịch Đông Lai trong danh bạ.
Lần này hắn không tự mình ấn, mà là dùng tay của Ngô Thành, nhưng di động không thả điện ra, đường dây thông.
Lý Hỏa Vượng nghe tiếng tít tít trong điện thoại, sốt ruột liên tục vòng quanh trong phòng bệnh.
“Alo? Đàn em, tìm tôi có việc gì à? Bắt đầu viết luận văn mới rồi sao?”
"Dịch bác sĩ! Là ta!" Dịch Đông Lai nghe máy khiến Lý Hỏa Vượng thở phào nhẹ nhõm.
“A? Lý Hỏa Vượng? Sao cậu dùng điện thoại tư nhân của đàn em Ngô gọi điện thoại? Cậu ấy đâu?”
Lý Hỏa Vượng nhìn thoáng qua Ngô Thành nằm trên giường, nói chuyện nhanh hơn:
“Dịch bác sĩ, tình huống khẩn cấp, ta nói ngắn gọn! Ngô Thành và Vương Vi là đồng bọn! Hơn nữa sau lưng bọn họ còn có người khác!"
Chờ Lý Hỏa Vượng nói rõ ngọn nguồn, Dịch Đông Lai rơi vào trầm tư: "Hỏa Vượng, chắc mấy ngày nay cậu không quên uống thuốc chứ?”
“Sao ngay cả anh cũng không tín nhiệm ta! Anh đã quên sao? Là tự anh chữa khỏi cho ta! Chẳng lẽ anh không tin vào chính mình? Ta thật sự không điên!"
“Rồi rồi, cậu đừng chạy lung tung trong bệnh viện Khang Ninh, tôi lập tức kêu ngươi đưa cậu về nhà giam Bạch Tháp.”
"Không được! Đã không kịp! Người kia đã theo dõi ta! Ta mà quay về bệnh viện tâm thần thì sẽ thật sự mặc người ta làm gì thì làm! Ta nhất định phải giải quyết phiền phức này từ ngọn nguồn!”
Dường như biết Lý Hỏa Vượng kế tiếp tính làm gì, ngữ khí của Dịch Đông Lai trở nên có chút khẩn trương:
“Lý Hỏa Vượng, cậu đừng đi đâu hết, hãy ở yên một chỗ, nghe chưa? Nếu đúng là có chuyện đó thì chúng ta có thể báo cảnh sát!"
"Đã không kịp! Bọn họ đang uy hiếp người nhà của ta! Ta không biết ông ta còn có thủ đoạn nào khác không! Dịch bác sĩ, ngươi làm ơn giúp đỡ gọi điện cho cha mẹ của ta, và cả Dương Na! Kêu bọn họ tạm thời nhanh chóng trốn đi, có người muốn hại họ!”
“Lý Hỏa Vượng, tôi nói cho cậu biết, không được đi đâu! Nghe hiểu không? Loại chuyện này tự cậu nói với họ đi!”
"Không được! Bọn họ ... " Lý Hỏa Vượng nói đến đây, âm thanh bỗng nhiên trở nên thấp một ít: “Bọn họ cho rằng ta phát điên, Dịch bác sĩ, ta hiện tại chỉ có thể tin tưởng ngươi, giúp ta!"
Nói xong, Lý Hỏa Vượng cúp máy, nhưng lập tức tiếng chuông lại lần nữa vang lên, Dịch Đông Lai gọi lại.
Lý Hỏa Vượng tắt đi, Dịch Đông Lai tiếp tục gọi, cuối cùng hắn chuyển số điện thoại của anh ta vào danh sách đen.
Lý Hỏa Vượng lại nhìn về phía Ngô Thành, suy tư vài giây, lấy trong túi áo blouse ra bình thuốc lúc trước anh ta đưa cho hắn ăn.
Lý Hỏa Vượng đổ một nắm nhỏ vào tay, đưa tới trước mặt Ngô Thành:
"Ăn vào."
Ngô Thành gian nan nuốt nước miếng:
“Loại thuộc thần kinh này cậu ăn được chứ tôi thì không thể.”
“Ăn vào sẽ như thế nào?"
"Tứ chi run rẩy, tư duy trì độn, nội tiết mất cân đối, trí nhớ hạ thấp."
"Rất tốt! Ta muốn hiệu quả này!" Lý Hỏa Vượng kéo rọ mõm sắt xuống, nhét nắm thuốc vào miệng anh ta.
Ngô Thành nhanh chóng hành động trở nên kỳ lạ, nét mặt ngơ ngẩn, nước miếng chảy xuống từ khóe miệng, trở nên không khác gì bệnh nhân khác.
Lý Hỏa Vượng nhìn thoáng qua camera giám sát trở nên tối đen, Lý Hỏa Vượng cầm lấy cái cưa rạch người Ngô Thành.
Hắn chỉ rạch lớp da, thoạt trông máu tươi đầm đìa, cực kỳ khủng bố, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
Bùm!
Phòng bệnh đóng kín bị người từ bên trong đẩy ra, một bác sĩ mặc blouse trắng, mặt bê bết máu từ bên trong sốt ruột vọt ra hét hướng bên ngoài:
“Mau nâng cáng tới! Bệnh nhân tự hại mình! Tình huống phi thường nguy cấp! Đã đổ máu choáng váng!"
Nghe tiếng la của Lý Hỏa Vượng, các y tá và bác sĩ vội vàng xông lên.
Khi bọn họ lao vào trong phòng, liền trông thấy một bệnh nhân mang rọ mõm sắt, mặt đổ máu nhìn không ra bộ dạng đang nằm trong áo trói buộc ướt đẫm máu, vết thương lộ ra ngoài thoạt nhìn khiến người vô cùng sợ hãi, dường như sắp chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận