Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 72: Chùa Chính Đức (2)

Lý Hỏa Vượng vừa muốn chui vào, nhưng lại suy nghĩ, xoay người sang một bên khác của chùa miếu, đưa tay thấm chút nước miếng đâm thủng giấy cửa sổ.
So sánh với Ngũ phật điện phương trượng ở kia, tòa điện này không lớn, thậm chí có thể nói là rất nhỏ hẹp, không nói tới Bồ Tát cung tay bấp quyết một tay ôm bình ở bên trong nhỏ hơn bao nhiêu, ngay cả ngọn nến trên bàn cũng chỉ châm hai cây, làm cho cả tòa đại điện khá là tăm tối.
Lúc này có người đang quỳ lạy ở trước phật, nhưng không phải hòa thượng vừa mới đi vào, mà là một người phụ nữ.
"Phụ nữ? Buổi tối ở trong chùa miếu?"
Không đợi Lý Hỏa Vượng nghĩ rõ ràng vấn đề này, phụ nữ nọ thấp giọng niệm lên.
"Bồ Tát đại từ đại bi, van cầu người, ban cho con một đứa con trai đi, con nếu không sinh được con, đàn ông của con sẽ bán con đi."
Ngay tại thời điểm cô ta nói xong những lời này, một hòa thượng để trần nửa thân trên đi ra từ trong bóng lưng Bồ Tát.
Một mảnh vải đỏ được hắn kéo ra, nhẹ nhàng buộc lên mắt người phụ nữ kia.
Thân thể người phụ nữ sau khi run mạnh lên thì không có phản kháng gì, hô hấp cô ta dần dần trầm trọng hẳn lên, ở trong hô hấp của cô ta, từ trong bóng tối bốn phía lại đi ra bảy tám vị đầu trọc, hai tay chắp lại chậm rãi vây quanh cô ta.
"Đây là chân tướng của cầu con thực linh nghiệm? !" Lý Hỏa Vượng nhìn thấy tất cả bên trong, nhất thời trợn mắt há hốc mồm, đảo điên tất cả nhận thức trước đó của cậu đối với chùa Chính Đức.
Bỗng nhiên cậu nhận ra cái gì đó, chợt quay người lại, thấy ở trong sân ánh trăng sáng ngời, người tên là Kiên Độn đang đứng ở đó giống như một bức tượng. "Bị phát hiện rồi!"
Nhìn Lý Hỏa Vượng, Kiên Độn cũng không nói cái gì, chỉ nhẹ nhàng phất phất tay, xoay người đi xa.
Lại liếc liếc mắt trong điện bắt đầu hỗn loạn một cái, Lý Hỏa Vượng nhẹ nhàng đi theo.
Kiên Độn cũng không có đưa Lý Hỏa Vượng đi nơi khác, mà dẫn cậu quay lại chỗ ở, sau đó điểm hỏa đèn, ngồi xuống ở trên ghế.
"Tôi biết thí chủ suy nghĩ cái gì. Khả năng cho rằng hòa thượng chùa Chính Đức lục căn không tịnh? Nhưng thí chủ thật sự cho rằng, khách hành hương này đều là kẻ ngốc hay sao? Bọn họ vì sao buổi tối đến bái phật?"
Lý Hỏa Vượng đứng ở cửa không nói gì, đợi đối phương nói tiếp.
"Có người muốn con, chúng tôi cho họ con, người xuất gia từ bi vi hoài, đây là làm việc thiện."
Nghe nói như thế, Lý Hỏa Vượng không khỏi nhíu mày. "Vậy là các người còn làm rất nhiều chuyện tốt như vậy."
"Chùa Chính Đức chưa từng có đệ tử nói Bồ Tát nhà mình cầu con linh nghiệm, đây đều là khách hành hương tự phát tuyên truyền, chúng tôi không nói bọn họ cũng không hỏi."
"Đại sư phụ, ngài không cần giải thích cho một người khách cho tôi nhiều như vậy, tôi cũng không quản được các người, mời đi ra ngoài, tôi muốn đi ngủ."
Kiên Độn hai tay chắp lại cúi người với Lý Hỏa Vượng một cái rồi về phía cửa, ngay tại thời điểm đi lướt qua Lý Hỏa Vượng, hắn nhẹ nhàng nói.
"Đừng xem thường phật môn, ta trước khi xuất gia chính là đạo sĩ, huyền môn thật ra cũng không tệ, chỉ là ngươi không biết mà thôi."
Kiên Độn đi rồi, cả phòng chỉ còn lại một mình Lý Hỏa Vượng, cậu quay đầu nhìn chùa miếu bị bóng đêm bao phủ ở xa xa, lúc này không còn cảm thấy uy nghiêm cùng trang trọng gì nữa.
Lý Hỏa Vượng chậm rãi thở ra một hơi đối với bóng tối này, "Cái nơi này vừa nát vừa bẩn, chẳng lẽ không có chỗ nào sạch sẽ chút sao?"
Từ buổi tối xảy ra chuyện, buổi tối Lý Hỏa Vượng tận khả năng không ra ngoài, miễn phá hủy chuyện tốt của các hòa thượng, nhận người ta ghi hận.
Từng ngày một trôi qua, Lý Hỏa Vượng tình trạng tinh thần cũng càng ngày càng tốt, trên cơ bản không gặp ác mộng.
Ngay tại thời điểm cậu tính đến hỏi phương trượng khi nào thì bắt đầu, ông ta lại đã phái người đến trước.
"Thí chủ Huyền Dương, phổ độ đại trai lập tức sẽ bắt đầu chuẩn bị, pháp hội lần này trù bị một lần hao phí rất lớn, xin ngày gần đây không cần đi lại."
"Được, cậu trở về nói cho lão phương trượng, tôi đã biết." Lý Hỏa Vượng nói với tiểu sa di trước mắt.
Chờ tiểu sa di vừa mới đi, một bóng người quen thuộc đã tiến vào, vẻ mặt mang theo ngạc nhiên lẫn vui mừng nói: "Tiểu đạo sĩ, thì ra cậu ở nơi này, sao lại không nói với tôi tiếng nào?"
Đó là lão khất cái trước đây, chỉ là hiện tại ông ta đã khác rõ ràng so với bộ dáng chật vật trước đây.
Trên người mặc tăng bào màu vàng mới tinh, trên mặt trên người cũng không còn vết bẩn, có vẻ tinh thần hơn không ít.
Tuy nói cùng hòa thượng này chỉ là bèo nước gặp nhau, nhưng ở nơi xa lạ lại gặp được một người quen như vậy, Lý Hỏa Vượng vẫn cảm giác thân cận.
"Hòa thượng, ông ở đây thế nào?"
"Cũng được, tôi hiện tại mỗi ngày ăn no mặc ấm, chỉ là trong chùa miếu không có cách nào làm việc thiện, có chút không được tự nhiên."
Bạn cần đăng nhập để bình luận