Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 203: Chết

Phỏng theo Tọa Vong của Trang Tử, là một cảnh giới khá cao, Đạo gia cho rằng hẳn là quẳng dục vọng đi, tri thức là một loại dục vọng, nên quên cả tri thức, quay về với tấm lòng son. Nhưng Tọa Vong của Trang Tử là khiến bản thân tọa vong rồi hòa vào đạo, còn Tọa Vong Đạo trong truyện là bện ra sự vật hư cấu khiến người bị hại tọa vong.
Tùy theo bọn họ tự lẩm bẩm, quần áo của sáu người bốn phía bị gió thổi phồng ra, hơn nữa trôi nổi trên không trung, màu sắc bốn phía dần sai lệch.
"Cũng không phải!" Một âm thanh không rõ phát hiện từ đâu bỗng chiếm cứ trái tim của mọi người, mọi thứ xung quanh thoáng chốc phai màu nhạt nhòa.
"Cũng không phải!"
"Cũng không phải!"
"Cũng không phải!"
"Cũng không phải!"
"Cũng không phải!"
"Cũng không phải!"
Sáu vị trưởng lão đồng thời mở miệng lặp lại, âm thanh kia nháy mắt phóng đại gấp vô số lần.
Bầu trời vỡ ra bắt đầu bị mây đen phủ lên, ngũ quan dính vào nhau của Lý Hỏa Vượng dần có lại cảm giác, nhưng hơi khác với trước kia.
"Tọa giả, động dã. Vong giả, niệm dã. Phi tọa tắc chỉ kỳ dịch, phi vong tắc tức kỳ tư. Dịch bất chỉ, tắc thần tĩnh. Tư không ngừng, tắc tâm ninh!"
Câu này vừa ra khỏi miệng, Lý Hỏa Vượng giống như cảm giác được cái gì, nháy mắt ngẩng đầu lên, ngay sau đó cậu nhìn thấy Đan Dương Tử ẩn trong mây đen.
Đan Dương Tử lần này hơi khác với trước, có thứ bán trong suốt giống như cuống rốn từ bụng của cậu nối với người của Lý Hỏa Vượng.
Ba cái đầu của Đan Dương Tử cùng nhìn Lý Hỏa Vượng, sau con mắt mang theo cực độ hận ý trừng hướng Lý Hỏa Vượng.
"Nghiệt đồ! Lại đang tìm người khác đối phó vi sư? Hừm hừm, ngươi nghĩ mình trốn được sao? Vi sư đã là Thần Tiên!"
"Thần Tiên ... Thần Tiên ... Ha ha ha ... " Lý Hỏa Vượng đã đến bờ vực tan vỡ nhìn những khí quan xúc tu gớm ghiếc trên người Đan Dương Tử.
Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi, rống hướng Đan Dương Tử:
“Loại người như ngươi mà cũng có thể làm Tiên? Ngươi dựa vào cái gì làm Tiên? Nơi này còn có thiên lý không?!”
“Hừm hừm, ngươi giết người không ít hơn ta, ngươi có tư cách gì nói lời này!"
Cái đầu con nít ở bên phải Đan Dương Tử lắc nhẹ, một thanh kiếm đồng tiền bằng thịt bị ba cọng xúc tu của cậu quấn lấy.
Đan Dương Tử mang theo thân thể nhiễu sóng lao về phía sáu vị trưởng lão ở bên dưới, giống như chim ưng xé mây đen.
Mặc kệ Đan Dương Tử ở trên đầu, sáu vị trưởng lão đồng thời hai tay kháp quyết chỉ hướng Lý Hỏa Vượng ở trung tâm.
"Tam hoa tụ đỉnh vốn là ảo, dưới chân đằng vân càng không phải thật sự. Mơ màng một lúc rồi phải tỉnh, vô căn vô cực vốn về trần.”
Lời này thốt ra, Đan Dương Tử ở trên trời giống như bị một ngọn núi lớn đập trúng, mang theo tàn ảnh rớt xuống đất.
Ngay sau đó, Lý Hỏa Vượng toàn thân bốc lửa bắt đầu cảm giác bụng của mình khác lạ, dường như có thứ gì quấy phá.
Có lẽ nó rất đau, nhưng mà lúc này Lý Hỏa Vượng đã không cảm giác được.
Lý Hỏa Vượng chỉ nhìn thấy ‘cuống rốn’ kết nối mình và Đan Dương Tử trở nên thô, đậm hơn.
Giống như chính mình có thể dùng tay bắt lấy.
Hai tay thăm dò thử đụng vào, phát hiện chính mình thật sự có thể chạm vào nó, thậm chí bởi vì lửa trên tay đốt ‘cuống rốn’ kêu xèo xèo.
“Điều ... Điều này không thể nào! Ta hiện tại là Thần Tiên! Ai dám ngăn cản ta!" Đan Dương Tử té mạnh xuống đất giãy giụa muốn bò dậy.
Sáu vị trưởng lão đồng thanh thở dài một hơi, bắt đầu đọc một tràng:
"Tư nãi hình khí trứ nhi tâm tự mê, lý sự manh nhi tình tư hốt. Huống chí đạo siêu vu sắc vị, chân tính cách vu khả dục, nhi năng văn hi vi dĩ huyền tín, thính võng tượng nhi bất hoặc giả tai, như nhân hữu văn tọa vong chi pháp..."
Tùy theo âm thanh lúc lớn lúc nhỏ vang lên, Lý Hỏa Vượng cảm giác được bốn phía vặn vẹo.
Rõ ràng cậu nên ngồi xếp bằng ở giữa đoàn người, nhưng bây giờ lại nghiêng người kẹt giữa không trung.
Loại tình huống này không chỉ mình Lý Hỏa Vượng, người khác cũng giống như vậy, thậm chí có người thân thể một nửa kẹt trong bùn đất, một nửa nhô ra ngoài.
So với bọn họ thì biến đổi của Đan Dương Tử càng lớn, trong tiếng tụng kinh vòng quanh, mọi thứ trên người hắn bắt đầu hòa tan, Tiên mang tỏa Tiên khí rơi xuống đất, lấm lem nước bùn của phàm trần.
"Chí đạo chi trung, tịch vô sở hữu, thần dụng vô phương, tâm thể diệc nhiên. Nguyên kỳ tâm thể..."
Tùy theo tiếng tụng kinh không ngừng, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy trên đầu của sáu vị trưởng lão mạt chược bay ra một luồng khói trắng, đan xen thành dây thừng chui xuống đất.
“Chuyện ... này không thể nào ... chuyện ... này không thể! Ta là Thần Tiên ...!" Đây là câu nói sau cùng của Đan Dương Tử.
Nói xong câu cuối, Đan Dương Tử tan rã.
Thân thể của hắn hóa thành từng cụm mây đen bay lên cao, bay chưa được nửa đường thì hoàn toàn tan biến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận