Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1311: Nói chuyện (2)

"Xin lỗi..." Lý Tuệ nghẹn ngào ấm ức cúi đầu về phía bà ta, đi qua bên cạnh bà ta.
"Đại tiên!" Giọng nói chói tai của đối phương đột nhiên vang lên làm cho Lý Tuế dừng bước.
Bốn người đều mũm mĩm, giống như đồng nam đồng nữ trong tranh Tết, mặc cái yếm màu đỏ bị đẩy lên trước mặt Lý Tuế.
"Đại tiên! Đây là bốn tên đồng nam đồng nữ, đều do ta mua được, chúng ta trao đổi với nhau được không? Bốn người đổi một người! Ngươi cũng không bị thiệt thòi!"
"Ta... Không muốn... Ta phải về nhà... Ta muốn phụ thân ta..." Lý Tuế kéo lê thi thể tiếp tục bước đi khó khăn.
Bỗng nhiên Lý Tuế cảm thấy sau lưng tê rần, cây trâm cài tóc trong tay vị phu nhân tóc tai bù xù kia đang điên cuồng đâm lên trên người Lý Tuế.
"Ngươi trả cho ta! Ngươi trả cho ta!"
Đối mặt với nữ nhân điên này, Lý Tuế cũng bất lực không ngừng lui về phía sau.
Chút vết thương nhỏ này vốn dĩ không tính là gì, những theo việc cây trâm kia đang không ngừng đâm vào, nhìn ánh mắt căm hận của bà ta, trong lòng nó càng ngày càng khó chịu, giống như một đứa trẻ phạm sai bị người ta quở trách.
Cuối cùng Lý Tuế bị dọa đến mức vứt thi thể đi, hốt hoảng trốn vào trong rừng.
Trời dần dần tối, trời cũng bắt đầu mưa, nó quá mệt mỏi, muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi, nhưng lại không thể tìm thấy chỗ nào.
Vừa lạnh vừa đối, Lý Tuệ đau đớn ngồi xuống bên dưới một cây đại thụ, tuyệt vọng gào khóc: "Phụ thân! Mẫu thân! Hai người ở đâu!"
Từng sợi khói trắng tung bay từ bên trong chén trà nhỏ của Lý Tuế, dưới cái nhìn chăm chú của nó dần dần tản ra giữa không trung.
"Sau này, vị Vưu phu nhân kia cũng không làm khó ta, bà ta là người có tri thức, hiểu lễ nghĩa, nói nếu là hành động vô ý thì bỏ đi."
"Sau này ta đứng vững chân ở Đại Tề, còn giúp nhà họ Vưu một chút, để nhà bọn họ có một chức quan Tứ phẩm, coi như đền bù tổn thất rồi."
"Tuy nói là hành động vô ý nhưng ban đầu quả thật ta đã đè chết con của bọn họ."
Sau khi nghe xong kết cục của chuyện xưa, Bạch Linh Miểu hơi cảm thán, thở dài một hơi: "Ài, nếu như mọi chuyện đã giải quyết xong, vậy đừng để trong lòng nữa."
"Ta không để trong lòng, chỉ là lúc rảnh rỗi thì tâm sự cùng mẫu thân mà thôi." Lý Tuế vừa nói vừa đặt món quà để sang một bên.
"Mẫu thân, đây là đường đỏ, cao, còn có mứt táo, nếu tới tháng thì có thể pha nước uống, có thể cảm thấy thoải mát một chút."
Nghe vậy, Bạch Linh Miểu lập tức cảm thấy trong lòng ấm áp, trước đây chưa có ai quan tâm cô tỉ mỉ như vậy.
"Ngoài ra ta cũng làm cho mẫu thân một bộ xiêm y, ta biết rõ mẫu thân thích mặc đồ trơn nên loại vải ta chọn cũng không quá sáng màu."
"Sau này tách ra, Nhị nương cũng có thể mặc ra ngoài."
"Khi còn bé không phí công thương ngươi." Nhị thần đưa tay vuốt tấm gấm lụa mịn màng kia nói.
Lúc hai người bắt đầu nói chuyện phía, ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân dồn dập.
Đó là Lý Hỏa Vượng, trước khi xuất phát hắn vội vàng đi ra từ phía sau tường, đi về phía Bạch Linh Miểu đang thử quần áo hỏi: "Miểu Miểu! Những cuốn sách khi trước tìm được ở Từ đường nhà họ Bạch đâu? Huynh cần dùng!"
"Thần Đả và công pháp Kê Đồng sao? Đều đưa cho Từ Đường Bạch Liên sao chép rồi, không có ở đây."
"Không phải! Không phải giáo đồ Bạch Liên trước kia luôn nhớ mấy cái lung tung kia sao!"
"Ở trong tủ chén thứ hai phía đông."
Nghe thấy lời Lý Tuế, lúc này Lý Hỏa Vượng tiến lên, mở ngăn tủ ra bắt đầu lục lọi.
"Vừa người không? Nếu lớn hơn hoặc nhỏ hơn thì ta có thể sửa lại ngay cho người." Lý Tuế đáng giá xiêm y trên thân Bạch Linh Miểu.
"Vừa người, Tuế Tuế, phụ thân ngươi làm sao vậy?"
"Không sao, đừng để ý đến hắn, lát nữa hắn sẽ tự chạy tới nói cho chúng ta biết đã xảy ra chuyện gì. Mẫu thân, lần này thật ra ta muốn thương lượng với người một chuyện."
"Hả? Chuyện gì?" Bạch Linh Miểu tròn mắt nhìn nó, lại ngồi xuống lần nữa.
"Mẫu thân, người còn nhớ rõ lúc trước tại sao phải trở thành Thánh Nữ Bạch Liên không?"
"Lúc trước? Lúc trước là Vô Sinh Lão Mẫu chọn trúng ta, không phải tự ta muốn làm."
"Nếu như cho ngươi một cơ hội, để người không làm Thánh Nữ Bạch Liên nữa, người đồng ý không? Ta nhớ chuyện mà mẫu thân muốn làm trước đây không phải chuyện này nhỉ?"
"Tuế Tuế, rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao lại nói chuyện này?"
"Đùng" một cuốn sách rơi trên mặt đất.
Lý Tuế bỗng nhiên dừng lại, nói với bóng lưng Lý Hỏa Vượng đang lục tung ngăn tủ: "Phụ thân, người có thể nhỏ tiếng chút không? Ta và mẫu thân đang nói chuyện."
Lý Tuế hỏi xong cũng không nhận được phản hồi của Lý Hảo Vượng, hắn đang cúi đầu không ngừng tìm kiếm thứ gì đó, trong miệng thỉnh thoảng còn thì thào tự hảo: "Nội dung cuốn này... Hình như vô dụng?"
Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng không quan tâm mình, Lý Tuế suy nghĩ một chút cũng không tính, nó quay đầu nhìn về phía Bạch Linh Miểu nói: "Mẫu thân, thật ra ta không muốn để người làm Thánh Nữ Bạch Liên giáo, bởi vì càng ở trên cao càng nguy hiểm, ta hơi lo lắng cho người."
Bạn cần đăng nhập để bình luận