Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 781: Người phe mình (1)

"Lĩnh tấm lòng rồi, nhưng chuyện tiếp theo, ngươi thật sự không thể giúp được, ngươi ngoan ngoãn đừng gây rắc rối là coi như đã giúp ta rất nhiều rồi.”
Nhưng trong lòng Lý Tuế lần đầu tiên cảm thấy không cam tâm, mình rõ ràng đã lợi hại rồi, nhị nương đều khen mình, tại sao cha lại luôn nghĩ rằng mình không làm được cái gì chứ?
Có lẽ vì ăn gió nằm sương trên đường, Lý Hỏa Vượng đêm đó đã ngủ rất sâu.
Mà đợi đến khi Lý Hỏa Vượng tỉnh lại lần nữa, phát hiện ra đã đến thời gian rồi, đã là buổi chiều này hôm sau rồi.
"Ta đã ngủ bao lâu rồi? Mười ba mười bốn giờ đồng hồ? Không đúng, thế giới này một ngày chỉ có hai mươi hai giờ, có lẽ ta không ngủ lâu như vậy.”
Lý Hỏa Vượng chuẩn bị dậy, Lý Tuế đang nằm bò trên mặt đất lập tức áp sát qua, giọng nói mang theo vẻ hưng phấn mà nói: “Cha, tối hôm qua con đã làm rất nhiều việc, con quét nhà rồi. Con quét sạch toàn bộ căn phòng một lượt. Con còn đổ đầy thùng nước rồi.”
"Ừ ừ, ngoan, làm tốt lắm." Lý Hỏa Vượng nói, từ trên giường ngồi dậy, cầm đạo bào và mặt nạ tiền đồng trên ghế đẩu và mặc vào.
Nhưng lúc vừa mặc vào, Lý Hỏa Vượng dường như cảm thấy thiếu thứ gì đó, chiếc túi dụng cụ tra tấn ở vạt áo mình đã biến mất rồi.
“Ngươi lấy rồi?” Lý Hỏa Vượng nhìn về phía Lý Tuế, hắn không nghĩ có tên trộm nào lại đi trộm một số đồ sắt dính máu loang lổ.
"Ừ, con giúp cha rửa sạch vết máu trên đó rồi, con thấy có chút cùn, còn dùng đá mài mài hết thảy một lượt."
Lý Tuế lấy từ trong cơ thể ra đủ loại dụng cụ tra tấn đã được mài sáng bóng như mới, nâng chúng như nâng bảo vật và đưa đến trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng gật gật đầu, đưa tay ra treo lại túi dụng cụ tra tấn vào vạt áo, sau đó xoa đầu Lý Tuế như một phần thưởng.
"Cha, con làm có tốt không?”
"Tốt."
"Tốt lắm, thật là hiếu thuận.”
Lý Hỏa Vượng quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào ảo giác Tọa Vong Đạo nói lời này.
Tọa Vong Đạo đột nhiên rụt cổ lại, trốn ra ngoài phòng.
Sau khi xảy ra chuyện tối hôm qua, mối quan hệ giữa Lý Hỏa Vượng và các ảo giác đã phát sinh một số thay đổi.
Trong quá khứ, ngoại trừ Lý Hỏa Vượng tự sát, không có bất kỳ chuyện gì có thể uy hiếp được bọn họ.
Nhưng hiện tại thì khác, Lý Hỏa Vương có thể thông qua tu chân khiến bọn họ nhất thời có được thể xác.
Bọn họ không những có thể bị đánh, khi bị chọc giận rồi, Lý Hỏa Vượng thậm chí có thể khiến bọn họ tận hưởng sự đau khổ sống không bằng chết.
Thấy ảo giác Tọa Vong Đạo đã yên lặng, Lý Hỏa Vượng nhìn về phía Lý Tuế, sau đó giơ tay xé xuống một mảnh da chết trên vết thương kia của mình, ném ra ngoài cửa sổ.
Lý Tuế ngay lập tức sủa một tiếng, nhảy ra ngoài cửa sổ theo tấm da chết, có điều đợi đến khi Lý Tuế hưng phấn ngặm tấm da chết trở về thì phát hiện Lý Hỏa Vượng đã biến mất, trên bàn có một tờ giấy.
"Ngoan ngoãn canh nhà, bên ngoài nguy hiểm, đừng chạy lung tung, trở về sẽ mang đồ ăn ngon cho ngươi.”
Lý Hỏa Vương không đến nơi nào khác, hắn đi ra ngoài thành tìm một nơi hẻo lánh để tu chân.
Suốt dọc đường đi mở mang nhiều rồi, Lý Hỏa Vượng cũng có thể phán đoán được sự cường đại của loại công pháp chỉ có Tâm Tố mới có thể tu luyện này, loại sức mạnh có thể động dụng một phần thiên đạo, vô cùng dị thường, là sự tồn tại có thể sánh ngang với Tư Mệnh.
Loại năng lực này mình phải mau chóng nắm vững, không chỉ là để hồi sinh cho Gia Cát Uyên mà đồng thời cũng để bảo vệ chính mình.
Có điều Lý Hỏa Vượng không ở ngoài thành lâu, đợi đến lúc trời tối, hắn liền trở về, bởi vì hôm nay hắn có hẹn với Tung Hoành Gia tên là Đổng Trọng Thọ.
Thượng Kinh buổi tối, Lý Hỏa Vượng cau chặt mày ngồi trong chiếc kiệu màu tím, thuận theo kẽ hở ở cửa sổ mà nhìn ra phía ngoài.
Bây giờ đã qua giờ, Thượng Kinh thực hiện lệnh giới nghiêm, nhưng ngoài chiếc kiệu của mình ra, trên con phố rộng rãi vẫn có không ít những chiếc kiệu khác.
Các thị vệ tuần tra lại tựa như không nhìn thấy, xếp hàng ngay ngắn đi qua bên cạnh chiếc kiệu.
Những chiếc kiệu giống như những chiếc thuyền gỗ, nước chảy bèo trôi trong bóng tối.
Giữa các kiệu với nhau tựa như có sự hiểu ngầm, kéo dài khoảng cách ra rất xa nhau, nhìn từ xa chỉ có thể nhìn thấy một chiếc đèn lồng màu trắng hoặc đỏ nhấp nhô lên xuống trong bóng tối, trong sự hiểu ngầm còn mang theo chút kỳ dị.
Mình là được Đổng Trọng Thọ mời, những người này thì ai mời nhỉ?
Lý Hỏa Vượng vốn nghĩ rằng mình rất nhanh sẽ có thể đến được phủ đệ của Tung Hoành Gia, thế nhưng khi chiếc kiệu đi qua cây cầu vòm bằng đá cao cao, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy một chiếc kiệu nổi lềnh bềnh trôi trên mặt sông đen kịt kia, những vệt đỏ dần lan ra từ trong chiếc kiệu đổ sụp kia.
"Chuyện này là ý gì? Chết người rồi? Bị ai giết chết vậy?”
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu Lý Hỏa Vượng, giây tiếp theo, hắn liền hiểu được chiếc kiệu dưới sông kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận