Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1033: Giết (1)

Dưới cơn đau dữ dội, gậy như ý gỗ mục lập tức rơi khỏi tay, rơi xuống cách đó không xa.
Cố nén cơn đau, Dương Tiểu Hài vừa định qua đó nhặt về, một cây xiên cá lại bay qua, trực tiếp găm chân trái của hắn ta vào mặt đất.
Trì Bạch Thuỷ đầy vẻ đắc ý nhặt gậy như ý gỗ mục lên, đi đến trước mặt Dương Tiểu Hài, nhìn thấy hắn ta vậy mà lại đầy vẻ phẫn nộ trừng mắt nhìn mình, ông ta trực tiếp vung ra một cái tát: "Có đồ vật tốt như vậy mà lại còn giấu giếm."
"Đương gia." Triệu Tú Mai đứng chắn trước mặt Dương Tiểu Hài, đầy vẻ tuyệt vọng nhìn về phía Trì Bạch Thuỷ: "Cha, đều là người một nhà, không cần thiết phải náo loạn thành như vậy."
"Người một nhà? Ai là người một nhà với cô." Trì Bạch Thuỷ tát vào mặt Triệu Tú Mai một cái.
Nhìn thấy Dương Tiểu Hài chịu đựng đau đớn, bảo vệ Triệu Tú Mai sau người, Trì Bạch Thuỷ cười lạnh mà nói: "Ngũ Oa Tử, người vợ này của ngươi thật không tồi, có lẽ có thể bán được không ít tiền, người vợ nhỏ này dễ bán hơn đứa nhỏ nhiều."
“Ông muốn làm gì!" Dương Tiểu Hài dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn ông ta.
"Ôi chao! Làm như kiểu ngươi uất ức lắm nhỉ, ngươi nhìn xem ngươi đã làm gì. Ngươi lừa mẹ ngươi! Lừa cha ngươi! Trộm tiền trong nhà, còn lén giấu bảo bối tốt không nói cho người nhà biết, ngươi là con người sao?"
“Tiểu Hài?” Một giọng nói xa lạ cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
Tất cả mọi người có mặt đều nhìn về hướng phát ra âm thanh, bọn họ nhìn thấy một đạo sĩ mặc đạo bào màu đỏ, sau lưng đeo ba thanh kiếm từ bên ngoài chen vào.
Lý Hỏa Vượng đi đến bên cạnh Dương Tiểu Hài, nhìn tay và chân đang chảy máu của hắn ta, còn có gậy như ý gỗ mục trong tay Trì Bạch Thuỷ và tấm vải đen trên vai của đại tỷ bên cạnh, nhất thời liền hiểu ra chuyện gì.
"Ngươi là bằng hữu của hắn?" Trì Bạch Thủy đầy vẻ khinh thường hỏi, sau đó vươn tay đẩy Lý Hỏa Vượng ra một cách thô lỗ.
"Đại nam nhân như vậy mà còn chơi với một đứa trẻ, có mất mặt không chứ? Cút cút cút, đây là chuyện của bọn ta, ngươi là người ngoài nhúng tay vào cái gì?"
Lý Hỏa Vượng quan sát ông ta từ trên xuống dưới, vươn tay phải ra sau lưng nắm lấy chuôi Tử Tuệ Kiếm, gằn từng chữ nói: "Ông là cái thá gì vậy?"
"Soạt!" Cùng với một tia sáng lạnh lóe lên, cái đầu đầy vẻ thảng thốt kia của Trì Bạch Thuỷ bay lên trời.
"Bịch" đầu của Trì Bạch Thuỷ rơi xuống đất và lăn long lóc, cuối cùng lăn đến bên bàn chân nhỏ của đại tỷ của Dương Tiểu Hài.
Biểu cảm của nàng ta từ lãnh đạm biến thành sửng sốt, sau đó từ sửng sốt chuyển sang kinh hãi, nước mắt ngưng tụ trong hốc mắt nàng ta: "Cha!"
Lời này vừa được nói ra, dường như đã bật lên một loại công tắc nào đó, xung quanh bùng nổ âm thanh, tiếng chửi rủa và cây xiên cá cùng lúc bắn về phía Lý Hỏa Vượng.
Cây xiên cá đâm vào ngực Lý Hỏa Vượng rồi lại chui ra từ phía sau hắn một cách nguyên vẹn.
Hai chân Lý Hỏa Vượng dùng sức giẫm lên mặt đất, cầm lấy Tử Tuệ Kiếm mà lao về phía bọn họ.
Hiện tại hắn rất bận, không có thời gian dây dưa với những người này.
Hơn nữa, vết thương trên người Dương Tiểu Hài, cộng thêm hành động cướp đi gậy như ý gỗ mục của lão già kia trước đó, còn có nữ nhân Pháp Giáo kia, đây dường như không còn gì để nói nữa, trực tiếp động thủ thực tế hơn.
Thấy Lý Hỏa Vượng chỉ có một mình, những thanh niên vạm vỡ trong đám Đản dân dùng kỹ năng bắt cá trên biển để vây giết hắn.
Nhưng khi Lý Hỏa Vượng thực sự bắt đầu động thủ, trong không khí bắt đầu nhanh chóng tràn ngập mùi máu tanh, hắn bắt đầu một trận tàn sát không có bất kỳ sự hồi hộp nào.
Thân hình xăm trổ có thể khiến bọn họ ở trong nước như cá gặp nước không thể bảo vệ bọn họ vào lúc này, thanh kiếm trong tay Lý Hỏa Vượng không ngừng chém qua cơ thể của những Đản dân đó, không ngừng chém đứt thân hình có hình xăm vảy rồng kia của bọn họ.
Hai người Dương Tiểu Hài và Triệu Tú Mai chỉ đứng ở một bên như vậy, há mồm trợn mắt nhìn trên mặt đất càng ngày càng có nhiều thi thể, những thi thể này đều là người thân thích của hắn ta.
Lúc này, Dương Tiểu Hài muốn hét lên gì đó với bóng lưng Lý Hỏa Vượng, nhưng nhất thời lại không biết nên hét cái gì.
Trận chiến còn chưa bắt đầu đã kết thúc rồi, nhìn thấy thực lực đáng sợ của Lý Hỏa Vượng, lửa giận vừa mới dâng lên của những Đản đan kia nhanh chóng tiêu tan.
Bọn họ chạy tán loạn như ong vỡ tổ, liều mạng xông về phía bờ biển xa xa, cứ như vậy trở thành bia mục tiêu của Lý Hỏa Vượng, đến chút phản kháng cũng không có.
"Lý sư huynh! Đủ rồi! Đủ rồi!" Lời nói trong miệng Dương Tiểu Hài cuối cùng cũng thoát ra ngoài.
Lý Hỏa Vượng vẫn không dừng lại, có điều hắn không còn truy đuổi những người khác nữa mà trực tiếp lao về phía nữ nhân chân nhỏ mang tấm vải đen trên vai kia, trong số những người này cũng chỉ có một tên Pháp Giáo này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận