Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 903: Vương Vi (2)

Nói đến cuối cùng, Lý Hỏa Vượng thở ra khói trắng, để lộ hàm răng trắng sẫm.
Vương Vi toàn thân tê rần, khí tức của đối phương trong nháy mắt thay đổi, tựa như trước mặt không phải là con người mà là một dã thú ăn thịt người, người này thật muốn giết mình!
Thế nhưng, sự kích động hưng phấn trong lòng ông ấy đã áp chế nỗi sợ trong lòng, ông ấy cưỡng ép bình tĩnh mà nói: "Tôi không tin cậu có thể giết tôi, cậu căn bản không bị bệnh! Cậu chỉ là có năng lực đặc biệt mà thôi!"
Nói xong lời này, tựa hồ như sợ Lý Hỏa Vượng sẽ nhai đầu mình, Vương Vi lui về phía sau một bước và nói: "Tôi không phải muốn uy hiếp cậu, tôi mang theo thành ý tới đây, tôi muốn hợp tác với cậu."
“Ông thật sự điên rồi!” Lý Hỏa Vượng vừa nói ra lời này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân của quản giáo.
"Hiện tại nói chuyện không tiện, đợi tìm được cơ hội, chúng ta nói chuyện một chút."
“Tiểu Lý?” Khi Lưu quản giáo bước vào nhà vệ sinh, anh ta nhìn thấy Lý Hỏa Vượng đang rửa tay trong khi ông lão kia đang cúi đầu lau sàn nhà.
"Nôn nóng gì vậy chứ, không thấy trên tay ta có còng sao? Chậm một chút cũng là bình thường mà." Lý Hỏa Vượng vừa nói vừa hất hất hất tay, không thèm nhìn Vương Vi lấy một cái mà đi ra ngoài.
Quản giáo Tiểu Lưu có chút nghi hoặc nhìn ông lão đang quét sàn một cái, nhấc chân đi theo.
Mấy ngày sau đó, Lý Hỏa Vượng không còn đến nhà vệ sinh đó nữa, Vương Vi cũng không tới tìm hắn nữa, như thể mọi chuyện trước đó chưa từng xảy ra.
Nhưng Lý Hỏa Vượng hiểu rằng chuyện này vẫn chưa kết thúc, đối phương chắc chắn sẽ lại tìm đến mình, mình cần phải nghĩ trước biện pháp đối phó mới được.
Mấy ngày sau, khu bệnh tâm thần bắt đầu trở nên vui vẻ, trên mặt các bệnh nhân tâm thần cũng có thêm nhiều nụ cười hơn so với bình thường.
Không có lý do nào khác, chỉ là vì Tết Nguyên Đán sắp đến rồi, trong khu nhà giam cũng sẽ cải thiện đồ ăn, thức ăn thức uống đều ngon hơn trước đây rất nhiều.
Lý Hỏa Vượng nghe quản giáo nói rằng các nhà tù cải tạo khác bên cạnh còn sôi động hơn trong dịp Tết, còn biểu diễn các tiết mục, để các phạm nhân có kinh nghiệm biểu diễn biểu lên sân khấu biểu diễn tiết mục.
Có điều, trong khu thu dung bệnh nhân tâm thần Bạch Tháp đương nhiên là không có nhân tài như vậy, đón Tết cũng chỉ có các sự kiện cố định như xem Xuân Vãn, gói sủi cảo.
- Giải thích, "Xuân Vãn" là một chương trình ga la mừng năm mới của Trung Quốc. Hết giải thích.
Chẳng mấy chốc, đêm giao thừa đã đến, Tôn Hiểu Cầm tươi cười dắt theo Lý Hỏa Vượng đi gói sủi cảo, bật cười lớn khi nhìn thấy tác phẩm méo xẹo của Lý Hỏa Vượng.
"Con trai, gói nhanh lên, đợi lát nữa chúng ta đi xem Xuân Vãn."
“Có cần phải gói nhiều như vậy không?” Lý Hỏa Vượng lắc lắc đôi tay bị còng lại.
"Đương nhiên rồi! Chúng ta không thể chỉ làm cho mình ăn, cũng có thể chia cho những người khác trong viện một ít, đều là những người đáng thương cả."
Sủi cảo rất nhanh được gói xong, được Tôn Hiểu Cầm mang đến nhà bếp nấu, trong bếp có dao, loại đối tượng bảo vệ trọng điểm như Lý Hỏa Vượng đương nhiên là không được lại gần.
Mà bản thân hắn, dưới sự dẫn dắt của quản giáo Tiểu Lưu, đã đi đến khu vực nghỉ ngơi và chờ xem chương trình Tết.
Có lẽ là vì đón Tết, bên cạnh hắn chỉ còn lại một người quản giáo.
"Anh Lưu, Tết đến rồi mà cũng phải tăng ca sao? Các anh cũng không dễ dàng gì nhỉ." Lý Hỏa Vượng ngồi trên ghế dài và nói.
Tiểu Lưu thoạt nhìn không có hứng thú lắm, từ trong túi móc ra một viên kẹo sữa, nhét vào trong miệng. "Ài, nói sao đây, công việc này của tôi là lấy tiền ngồi tù, thật sự muốn nghỉ việc không làm nữa, cậu nói xem lúc đó tôi lên cơn điên gì mà thi cái gì không thi lại thi cái này chứ."
"Đừng chỉ nghĩ đến những điểm xấu mà bỏ qua những điểm tốt. Mặc dù anh không thể về nhà trong dịp Tết, nhưng anh có tiền làm thêm giờ mà người khác không có."
Khi thời gian đến đúng tám giờ, đêm hội mừng xuân cũng bắt đầu, sủi cảo của Tôn Hiểu Cầm cũng được dọn ra.
Một nhóm bệnh nhân cùng với quản giáo và y tá trực ban vừa ăn sủi cảo vừa lớn tiếng chửi rủa những tiết mục tào lao trên ti vi. Cuối cùng, khu nhà tù cũng có cảm giác đón Tết.
Có điều vào lúc này, loại cảm giác đó lại xuất hiện một lần nữa, Lý Hỏa Vượng không nói gì, chỉ đứng dậy nói với Lưu quản giáo rằng Xuân Vãn không hay, mình muốn đi ngủ.
Tất cả mọi người đều tập trung tại khu vực nghỉ ngơi để xem Xuân Vãn, khu phòng bệnh trở nên vô cùng yên tĩnh.
Đột nhiên, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy đèn đỏ của camera giám sát ở góc tường tắt đi, cửa phòng lặng lẽ mở ra.
“Đến rồi sao?” Lý Hỏa Vượng nhắm mắt nằm ở trên giường hỏi, tựa hồ không có chút kinh ngạc nào khi đối phương đến.
Người kia đi vào, qua ánh đèn trong hành lang, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy tướng mạo của ông ấy, không ai khác chính là Vương Vi, lúc này ông ấy mặc áo bệnh viện sọc xanh trắng, rõ ràng là cải trang vào đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận