Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 745: Pháp Giáo

“Đừng sợ tên to con này! Xông lên! Chúng ta sinh ra là người của Vu Nhi Thần, chết cũng là quỷ của Vu Nhi Thần! Sau khi chết cũng có thể đầu thai chuyển thế làm hoàng đế!”
Với một tia hàn quang lóe lên, ba người trước mặt Cao Trí Kiên trong nháy mắt bị chặt ngang thắt lưng, nội tạng bọc máu bắn tung tóe lên bức tường trắng.
Nhưng dần dần, những người này thật sự quá nhiều, Cao Trí Kiên cũng có chút ứng phó không nổi.
Hơn nữa những người này ban đêm bỗng nhiên đánh lén, quá vội vã, thế cho nên Cao Trí Kiên cũng chưa kịp mặc áo giáp của Bành Long Đằng kia vào.
“Xoẹt!” một tiếng, một tảng đá sắc bén từ xa bay tới, đánh vào trán Cao Trí Kiên, vạch ra một vết máu.
“A a!” Cao Chí Kiến ngẩng lưng lên, hơi ngồi xổm xuống, hai tay cầm cự kích đột nhiên dùng sức, ném cự kích về phía tảng đá.
Cây kích khổng lồ nặng ngàn cân quay nhanh với âm thanh vù vù, như bẻ gãy nghiền nát xẹt qua trong đám người, máu thịt và hài cốt giống như hoa tươi nở rộ giữa không trung.
Cao Trí Kiên giẫm lên máu thịt, đuổi theo cự kích bị huyết tương bao phủ.
Hơn nữa đám người này hệt như phát điên, đối mặt với sát khí binh gia, rõ ràng không có chút kinh sợ nào, trong mắt mang theo cuồng nhiệt cầm theo binh khí trong tay điên cuồng tấn công về phía Cao Trí Kiên.
Ngay trong mảnh hỗn loạn này, một cây kim mang theo lông trắng bay tới, đóng đinh lên mặt một nam nhân tay cầm cuốc.
Trong tiếng kinh hoảng của gã, ngũ quan của gã giống như chất lỏng, theo làn da từ trên mặt chảy xuống trong quần áo, lập tức không nghe thấy gì cũng không nhìn thấy gì.
“Sỏa Tử! Giữ vững! Chúng ta tới giúp ngươi đây!" Tiếng của Cẩu Oa, khiến cho đám tín đồ Pháp Giáo quay đầu nhìn về phía con đường đất của Ngưu Tâm thôn.
Khi bọn họ nhìn thấy một đám người tướng mạo xấu xí lao tới, lập tức cười ầm lên.
Nhìn thấy thi thể trên mặt đất, lửa giận trong lòng Xuân Tiểu Mãn nhất thời có thế nào cũng không đè xuống được, lúc này lấy ra chuông đạo Lý Hỏa Vượng đưa cho mình lắc mạnh lên.
Cô gặm một miếng bùn trên mặt đất, lớn tiếng hạ lệnh với hai vị Du lão gia giữa không trung: "Nhiễm dẫn! Chỉ ta!”
Các Du lão gia không ngừng trùng điệp trên không trung khẽ gật đầu, giống như u hồn đánh tới những tín đồ Pháp Giáo kia, mỗi khi xuyên qua thân thể một người, người nọ lập tức cả người cứng ngắc ngã xuống đất không dậy nổi.
Nhưng mà thế còn chưa đủ, Xuân Tiểu Mãn treo chuông đạo bên hông, kéo áo lộ ra cái yếm giấy vàng phía dưới, ngay sau đó móc ra một thanh đoản kiếm răng cưa, vừa gõ vào mi tâm của mình, vừa đọc.
"Đệ tử ngước mắt nhìn trời xanh, tất cả sư phụ đều ở cạnh! Toàn thân da đồng bọc xương sắt, trên đầu đội mười hai mũ sắt, thân mặc mười hai tầng thiết giáp, ba vòng túi da đồng, ba tầng túi da sắt..."
Ở phía sau cô, năm người bao gồm Lữ Tú Tài cũng đồng thời bắt đầu tiến hành động tác giống nhau, đoản kiếm răng cưa đánh vỡ da đầu bọn họ, máu theo trong lông mày chảy đầy mặt, cuối cùng hội tụ ở hàm dưới nhỏ giọt trên mặt đất.
“Kéo đao hóa thành lông ngỗng, xích sắt hóa thành cỏ đèn, đá cuộn tim hóa thành bọt nước! Các vị sư phụ, Vô Sinh Lão Mẫu! Kính xin giúp đệ tử mau gửi đánh!”
Khi câu thần chú cuối cùng niệm xong, đám người Xuân Tiểu Mãn Lữ Tú Tài lập tức hai mắt trợn tròn không hề chớp, giơ cao đoản kiếm răng cưa trong tay, vọt tới trước mặt đám ô hợp.
“Keng keng keng!” Khi nhìn thấy liềm và cào cỏ đâm tới trên người mình, không ngừng phát ra tiếng vang thanh thúy, lòng tin của mấy người Lữ Tú Tài và Xuân Tiểu Mãn nhất thời tăng lên gấp bội, giơ đao trong tay lên chém tới bọn họ.
Kiếm của bọn họ có thể đâm thủng thân thể người khác, vũ khí của người khác lại không thể làm gì bọn họ, đây chính là đơn phương tàn sát, có sự gia nhập của những người thỉnh thần này, tình cảnh của Cao Trí Kiên lập tức được hòa hoãn rất nhiều, mấy người ít ỏi bắt đầu đàn áp đánh một đám người của Pháp Giáo.
Dưới sự dẫn dắt của bọn họ, người trong Ngưu Tâm thôn nhao nhao cố lấy dũng khí, cũng cầm lấy các loại binh khí bắt đầu phản kích.
Trong lúc nhất thời cả Ngưu Tâm thôn biến thành một mảnh chiến trường.
Ngay tại thời điểm đám tín đồ Pháp Giáo chết ngày càng nhiều, một bà lão mặc áo cà sa rách nát, nhỏ gầy giống như người lùn, bỗng nhiên từ trong cái bóng của Cao Trí Kiên chui ra, giơ một thanh chủy thủ hắc ngọc hung hăng cắm vào bên hông hắn.
Cao Trí Kiên chịu đựng đau đớn cúi đầu nhìn, lập tức nhìn thấy mặt bà lão này, mặt bà ta bị một miếng vải rách màu đen che lại, trên vải rách còn dùng màu tím viết một chữ Vu thật to.
Một âm thanh già nua rợn người từ dưới tấm vải truyền đến. "Hắc hắc hắc, hóa tiền giấy, đốt vàng bạc, đặt rượu tương đến, đốt hương đi, hôm nay một năm hết, Minh triều lại tân xuân a..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận