Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 481: Thành Hoàng Miếu

Vào lúc này, tiếng vỗ tay của Hồng Trung từ bên cạnh truyền đến: "Không tồi, không tồi, quả nhiên không hổ là một trong tam đại nguyên, lời nói dối này, trong thật có giả, trong giả có thật, cho dù tên lão tử kia đi điều tra cũng không tra ra được điểm nghi ngờ nào.”
Lý Hỏa Vượng lườm hắn một cái, vừa mới mở miệng định nói gì đó, Tiểu Nhị vắt một chiếc khăn trắng trên vai đi vào.
Nhìn thấy Tiểu Nhị cúi người với mình, Lý Hỏa Vượng cũng không nói nữa, nhấc chân đi ra ngoài, chính vào lúc này, phía sau người cậu truyền đến giọng nói của Tiểu Nhị kia.
"Khách quan, không ít đồ ăn hôm nay còn chưa động đũa nhỉ, có muốn lấy hộp đựng thức ăn đến mang về như lần trước không?”
Sắc mặt Lý Hỏa Vượng sắc lập tức trở nên lạnh lùng: “Mang cái gì mà mang. Không mang.”
Tiểu Nhị đầy vẻ ủy khuất nhìn Lý Hỏa Vượng rời đi: "Rõ ràng lần trước đều mang đi, sao hôm nay lại không mang nữa.”
Ngày hôm sau, Lý Hỏa Vượng ngồi trên xe ngựa đi về phía trước dọc theo con phố rộng rãi, Thành Hoàng Miếu của Ngân Lăng Thành đương nhiên là rất nổi bật.
Cậu nhanh chóng tìm thấy ngôi miếu to lớn đồ sộ kia được tọa lạc ở ngã tư đường.
Ngồi trên xe ngựa ngước nhìn toàn cảnh, ngôi miếu được cây xanh bao quanh, hoa cỏ chen chúc, tường viên màu vàng quả hạnh, nóc điện màu than chì, rất khó tưởng tượng ra điền miếu tráng lệ như vậy lại không phải là đại tự tôn giáo gì mà chỉ là Thành Hoàng Miếu mà tòa thành nào cũng có.
“A Di Đà Phật, A Di Đà Phật.” Hòa thượng bên cạnh chắp tay lại, thành kính bái lạy với Thành Hoàng Miếu đó.
Toàn bộ ngôi miếu tràn ngập hương khói, cư dân của Ngân Lăng Thành đổ xô tới đây nườm nượp không ngớt.
Đứng ở bên cạnh một lúc, Lý Hỏa Vượng phát hiện ra rằng người đến đây để thờ phụng nhiều nhất vậy mà lại là những kỹ nữ có hoa văn gốm sứ màu xanh nước biển trên khuôn mặt kia trong Linh Lung Tháp.
Những người phụ nữ này vô cùng ngoan đạo, bọn họ chắp tay lại, giơ qua ngực, trán, đầu, sau đó đặt bằng xuống đất. Ngày ngày đều như vậy khiến cho rất nhiều chỗ trên phiến đá đều bị lõm xuống.
Với thính giác nhạy bén của mình, Lý Hỏa Vượng đã nghe thấy những lời cầu nguyện trong miệng của họ.
"Thành Hoàng gia gia, cầu xin ngài, cho một người đàn ông nào nó đến chuộc ta về làm tiểu thiếp đi.”
"Cầu xin Thành Hoàng gia, tiểu nữ tử đáng thương, kiếp sau ta muốn đầu thai thành nam nhân, cho ta làm nam nhân đi.”
Lý Hỏa Vượng đứng ở bên ngoài Thành Hoàng Miếu, từ xa nhìn vào trong đó một cái, ba vị Thành Hoàng gia mặt đen tay cầm bán nguyệt bài ngồi giữa miếu.
Đứng hai bên bọn họ là đầu trâu mặt ngựa khổng lồ đầy vẻ áp bức, Thành Hoàng gia này có trông thế nào cũng không giống như sự tồn tại sẽ thỏa mãn nguyện vọng của bọn họ.
Lý Hỏa Vượng quất roi vào mông ngựa, chiếc xe ngựa chậm rãi đi về phía cổng Thành Hoàng Miếu, ở đó có mấy người đang trải sạp, không phải là xem mệnh đoán chữ thì cũng là bán hoàng lịch, viết giùm thư nhà.
Lý Hỏa Vượng nhanh chóng tìm thấy tên Trần Hạt Tử đã từng gặp qua một lần kia, ông đang ngồi xổm ở đó xem bói cho một người phụ nữ.
"Mệnh của ngươi... không tốt, không tốt, cái gọi là nữ phạm thương quan khắc phu, ruộng cạn không thể trồng hoa sen, không phải ăn cơm hai nhà thì cũng phải rửa nồi cho ba nhà.”
Khi Trần Hạt Tử lắc đầu nói xong, đương nhiên đã nhận được những lời mắng mỏ tức giận của đối phương, ông cũng không tức giận, an tâm ngồi ở đó đợi người khác mắng xong.
Sau khi đợi người phụ nữ kia rời đi, ông dùng con mắt trợn trắng kia nhìn về phía Lý Hỏa Vượng: “Đừng nhìn ta như vậy, hahaha, ta chỉ xem mệnh không giải mệnh.”
Mặc dù đối phương bị mù nhưng Lý Hỏa Vượng lại có một loại cảm giác bị nhìn chằm chằm vào.
"Hahaha, vị hậu sinh này, nếu ta tính không sai thì ngươi chính là quý nhân tới đây tặng gương Bát Quái cho ta đúng không?”
Lý Hỏa Vượng vội vàng đi, không muốn phí lời với ông, lấy chiếc gương kia từ trong xe ngựa ra, đặt nó trên sạp của ông.
Hai bàn tay nhăn nheo lần mò qua, sau khi chạm vào gương Bát Quái kia, trên khuôn mặt của Trần Hạt Tử đột nhiên lộ ra một nụ cười khó coi.
"Không sai, không sai, đây chính là đồ mà ta đánh mất, tên Tọa Vong Đạo giả trang thành cháu gái ta đâu? Hắn ở đâu?”
"Hắn chết rồi, bị ta giết chết rồi.”
Nghe thấy tin vui này, Trần Hạt Tử lập tức vui mừng không xiết mà bật cười thành tiếng: “Hahaha, tốt. Chết là tốt, ức hiếp người mù ta, giả trang thành cháu gái ta lừa ta. Đáng bị báo ứng.”
Nhìn thấy cảnh này, Hồng Trung khinh thường hừ lạnh một tiếng: "Bại tướng dưới tay.”
"Trần sư phụ, lời mà ông trước đó đã nói với Thách Bạt huynh, mong hãy giữ lời.”
“Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên, ta nào dám nói lời đường mật với người của Giam Thiên Tư.” Nói xong, ông cúi đầu lấy cái sọt tre bên cạnh và bắt đầu lục lọi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận