Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1002: Tôn Bảo Lộc (1)

"Ngày xưa ta cùng Lý sư huynh từ nơi này lại đây dường như từng thấy thứ này rồi, chắc sắp tới nhà Tôn Bảo Lộc rồi nhỉ?”
Dương Tiểu Hài vừa nói xong, nóc lều ở phương xa khiến hắn ta kích động.
"Giá! Giá! Chạy nhanh chút!" Dương Tiểu Hài cấp tốc quất roi khiến ngựa kéo xe chạy nhanh.
Giữa các lều dựng trên cỏ là một số người Thanh Khâu da ngăm đen gầy guộc đi qua lại, nhưng trong đó cũng có một ít làn da trắng nõn, Tôn Bảo Lộc thuộc diện này.
Khi trông thấy Dương Tiểu Hài, Tôn Bảo Lộc xa cách đã lâu thoáng chốc kích động.
Ngày đó từ biệt, thật sự không ngờ rằng bọn họ cư nhiên còn ngày gặp lại.
"Bảo Lộc ca! Cao Trí Kiên làm hoàng đế! Cẩu Oa kết hôn sinh tử, Lý sư huynh cũng hết bệnh rồi!”
Dương Tiểu Hài cực kỳ kích động báo cáo việc vui phát sinh gần đây cho đối phương.
“Vậy hả? Mọi người đều sống tốt như vậy thì tuyệt quá.” Tôn Bảo Lộc thật lòng mừng cho các đồng bạn, vì mọi người từng là sư huynh đệ sống chết có nhau.
“Mà này Tiểu Hài, ngươi chạy đến Thanh Khâu làm cái gì?"
“Cao Trí Kiên giúp ta tìm được phụ mẫu của ta, bọn họ là đản dân của Hậu Thục, ta muốn đi gặp họ.”
Dương Tiểu Hài nói ra mục đích của mình.
"Hậu Thục?!" Nghe lời này, Tôn Bảo Lộc vẻ mặt khẩn trương, vội vàng vươn tay kéo Dương Tiểu Hài lại.
"Không được, ngươi tuyệt đối không thể đi. Hậu Thục đang đánh nhau với Vu Nhi Quốc mới lên, nghe nói đánh tưng bừng luôn, ngươi mà đi Hậu Thục là tìm chết!”
“Vu Nhi Quốc?”
Dương Tiểu Hài vẻ mặt nghi hoặc, hắn ta đi lăn lộn với Lý sư huynh nhưng chưa nghe chỗ nào tên là Vu Nhi Quốc.
Nhìn biểu cảm trên mặt Dương Tiểu Hài, Tôn Bảo Lộc sửng sốt hỏi thăm: "Như thế nào? Ngươi không biết? Tứ Tề và bên Nam Bình đã bị diệt quốc, đều là bị Pháp Giáo diệt quốc."
"Bọn họ gộp những khu vực này thành một khối gọi là Vu Nhi Quốc, nghe nói quốc giáo là Pháp Giáo. Bây giờ Vu Nhi Quốc đang đánh nhau với người Hậu Thục, nghe nói đánh kịch liệt lắm, Thần Tiên trên trời cũng giáng xuống, giờ ngươi mà đi Hậu Thục, gặp bên nào đều phải chết.”
Nghe lời của Tôn Bảo Lộc, biểu cảm trên khuôn mặt non nớt của Dương Tiểu Hài trở nên hết sức khó coi, chính mình khó khăn lắm mới chạy về Thanh Khâu, mắt thấy sắp đến Hậu Thục vậy mà xảy ra việc này.
Nếu biết trước tin này thì Dương Tiểu Hài sẽ ở lại Ngưu Tâm Thôn chờ vài năm, nhưng đã đi nửa chặng đường, đi không được, không đi cũng uổng, rất khó xử.
“Ta nghe người chạy nạn từ Hậu Thục nói Hồi tộc của Hậu Thục đánh không lại Vu Nhi Quốc, giờ người Tôn Bảo Lộc chỉ cần là nam cao hơn bánh xe đều bị bắt đi làm lính. Tiểu Hài, ngươi thật sự không thể đi."
Nghe lời đó, Dương Tiểu Hài tỏ ra phi thường khẩn trương và lo lắng: "Chỉ cần là nam đều phải đi đánh giặc sao? Vậy chẳng phải là phụ thân của ta và các huynh đệ của đều phải đi?"
“Phụ thân của ngươi là người Hậu Thục hả? Nếu đúng thì e rằng không thoát được.”
Dương Tiểu Hài nghe lời này, trong một chốc trong lòng trở nên càng thêm sốt ruột, chính mình khó khăn lắm mới có tin của người nhà, kết quả sắp vuột mất người nhà?”
Vẻ mặt Dương Tiểu Hài vô cùng do dự suy nghĩ, đầu tiên là nhìn thoáng qua Triệu Tú Mai ở bên cạnh, ngay sau đó ánh mắt kiên định nói với Tôn Bảo Lộc:
"Bảo Lộc ca, ngươi có thể giúp ta một việc sao? Cho thê tử của ta ở tạm chỗ ngươi, ta định một người đi Hậu Thục dò đường.”
"Không được!"
"Không được!"
Hai tiếng không được đồng thời vang lên, một là của Tôn Bảo Lộc, một là của Triệu Tú Mai.
"Lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, gả cho đòn gánh thì gánh khắp núi! Ta đã là thê tử của ngươi, đừng hòng bỏ ta lại!”
“Tiểu Hài, ta thật sự không phải hù dọa ngươi, hiện tại tuyệt đối không thể đi Hậu Thục. Bên kia thậm chí không có thương đội và áp tiêu.”
“Các ngươi nghe ta nói đã!” Mắt Dương Tiểu Hài đỏ ngầu đứng lên, lớn giọng át qua hai người.
“Lúc ta làm ăn mày, các ngươi biết ta hâm mộ những hài tử có mẫu thân, có phụ thân nhiều cỡ nào không? Có phụ có mẫu mua há cảo, mua kẹo cho chúng ăn, còn ta chỉ có thể cùng ăn mày khác húp nước rửa chén!"
"Có phụ có mẫu mua mũ đầu hổ, giày đầu hổ đẹp cho chúng, còn ta chỉ có thể đi bãi tha ma lột áo của người chết!”
Nói đến đây, Dương Tiểu Hài nghẹn ngào: "Các ngươi có biết, ta thật sự rất muốn gặp lại phụ mẫu của mình một lần, ta muốn cho những người năm xưa mắng ta là cẩu tạp chủng biết rằng Dương Tiểu Hài này cũng là đứa con có phụ mẫu!”
Khi Dương Tiểu Hài nói lời này thì mẫu thân của Tôn Bảo Lộc đi tới, lặng lẽ nghe.
Giọng của Dương Tiểu Hài thấp dần:
“Nếu người nhà của ta có nguy hiểm thì ta không thể không đi cứu, hơn nữa ... lỡ như phụ thân ta, huynh đệ của ta mất rồi thì ta có thể đón mẫu thân đi Ngưu Tâm Thôn dưỡng lão, cũng không đến mức khiến bà ấy chết đói ở chỗ đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận