Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1095: Đến đi (2)

Đối mặt với Lý Hỏa Vượng dự định muốn giết mình trước mặt, nữ nhân kia đầy vẻ ngỡ ngàng nhìn qua, vào thời khắc ánh mắt của hai người sắp chạm nhau, Lý Hỏa Vượng đột nhiên có loại cảm giác lạnh sống lưng.
Hắn không biết người phụ nữ này là ai, nhưng Lý Hỏa Vượng theo bản năng cảm nhận được đối phương vô cùng nguy hiểm.
Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm vào nhau, Lý Hỏa Vượng ngay lập tức nhớ ra loại cảm giác này là gì rồi: "Không hay rồi! Là Tâm Trọc!"
Đây là một cái bẫy.
“Nhắm mắt lại!” Cùng với việc Lý Hỏa Vượng rống lên một tiếng, người phụ nữ kia lập tức ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Dưới cái nhìn chằm chằm của Lý Hỏa Vượng, mí mắt và da mặt của Tâm Trọc này nhanh chóng dính chặt vào nhau, tránh cho đối phương có cơ hội mở mắt ra một lần nữa.
“Ha ha ha.” Cái đầu của con búp bê đầu to lăn trên mặt đất bật cười lớn. "Lý Hỏa Vượng, ngươi cho rằng như vậy là xong rồi ư? Nếu bọn ta đã phục kích ngươi rồi, đương nhiên đã chuẩn bị một kế sách hoàn hảo. Hôm nay nhất định phải khiến ngươi đến được mà không về được."
“Thịch!” Một chiếc móng ngựa được đóng móng sắt nặng nề giẫm xuống, trực tiếp giẫm con búp bê đầu to này nát bét.
"Hahaha! Đến đi! Đến cả đi! Để ta thử chút thủ đoạn của các ngươi!" Bành Long Đằng vung cây trường kích, lớn tiếng hét về phía xung quanh.
Khi Bành Long Đằng đang kêu gào, Lý Hỏa Vượng lại không dám lơ là, hắn lập tức quay người rút lui về phía cổng thành đã đánh chiếm được ở phía xa.
Nếu đã biết đối phương gài bẫy mình rồi, vậy thì hiện tại còn không đi thì đợi đến khi nào.
Thân ảnh của Lý Hỏa Vượng bay lên bay xuống trên mái hiên, nhanh chóng rời khỏi phạm vi hiện tại.
Tuy nhiên, rất nhanh Lý Hỏa Vượng liền nhìn thấy một Lạt Ma mặc đồ đen đang ngồi xếp bằng trên đỉnh mái nhà, lưng quay về phía mình, chặn đường đi của mình, mà trên tay áo của hắn ta cũng phủ lên một tấm vải đen.
“Lạt Ma?” Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu Lý Hỏa Vượng, hắn liền thấy trong tay Lạt Ma kia xuất hiện một cái bánh xe, bắt đầu quay tròn, vừa quay vừa niệm một số câu thần chú hoàn toàn nghe không hiểu được.
Cùng với việc bánh xe kia vang lên tiếng vù vù, Lý Hỏa Vượng lập tức cảm thấy thân thể mình bị thứ gì đó kéo đi, tầm mắt không tự chủ được mà nhìn chằm chằm vào bánh xe đang quay.
"Vậy mà lại là Lạt Ma của Trung Âm Miếu. Tư Mệnh Tử Vong này có chuyện gì vậy, đặt cả hai cửa sao?" Tay cầm kiếm của Lý Hỏa Vượng vừa giơ lên, một đường vết nứt bay về phía Lạt Ma.
“Soạt!” Gạch ngói lần lượt vỡ vụn, cuồng phong gào thét từ phía dưới thổi lên, từng mảng bóng trắng từ phía dưới bay ra, di chuyển quanh người Lý Hỏa Vượng, để lại mấy vết thương sâu đến lộ xương.
Khi một bóng trắng khác lướt qua bên người Lý Hỏa Vượng, Lý Hỏa Vượng rút thanh kiếm tiền đồng ra, dùng sức vung mạnh ra xung quanh, chém vào người những bóng trắng đó.
Điều khiến Lý Hỏa Vượng cảm thấy ngạc nhiên là những bóng trắng đó bị thanh kiếm tiền đồng chém xuyên một cách dễ dàng như trở bàn tay, vô cùng yếu ớt.
Dưới sự rung lắc nhanh chóng của tiền đồng và sợi chỉ đỏ, những bóng trắng đó ngay lập tức bị đánh tan, hoá thành vụn giấy đầy trời.
Khi nhìn thấy hai thư sinh ba tay với chiếc quạt sau lưng, một trước một sau chặn đường đi của Lý Hỏa Vượng, Lý Hỏa Vượng cuối cùng cũng biết được người vừa đánh lén mình là ai.
Rõ ràng không phải chỉ có mấy người bọn họ phục kích Lý Hỏa Vượng, rất nhanh, xung quanh Lý Hỏa Vượng, muôn kiểu tín đồ Pháp Giáo đều lộ diện thân ảnh, hắn đã bị bao vây hoàn toàn rồi.
Lý Hỏa Vượng không biết tại sao hành trình của mình lại bị tiết lộ, nhưng rất rõ ràng rằng bọn họ tới đây có sự chuẩn bị.
Ngay sau đó một người đứng ra, khuôn mặt quen thuộc đó cùng với chiếc khăn xếp màu trắng trên đầu kia, Lý Hỏa Vượng lập tức nhận ra thân phận của người này, một tín đồ Pháp Giáo đến từ Đại Tề, Thái Sơn Thạch.
"Ta nói sao không có tin tức của ngươi, thì ra là ngươi chạy tới đây rồi." Lý Hỏa Vượng nhân sơ hở lúc nói chuyện, quan sát xung quanh.
Bốn phương tám hướng bị bao vây đến nước cũng không thể chảy, muốn thừa cơ rút lui e rằng không có cơ hội rồi, hiện tại chỉ có thể lấy cứng chọi cứng.
“Các ngươi thật sự nghĩ rằng dựa vào bấy nhiêu người là có thể chống lại được ta sao?" Lý Hỏa Vượng chậm rãi mở miệng hỏi.
"Đừng phô trương thanh thế nữa, lần trước ngươi có thể may mắn thoát ra khỏi Địa Long, chính là nhờ Thương Khương Đăng Giai, hiện tại chỉ có mình ngươi, ngươi chạy không thoát nổi đâu."
Sau khi Thái Sơn Thạch lạnh lùng nói xong, hắn ta khẽ hất cằm lên, tất cả mọi người xung quanh nhao nhao lao về phía Lý Hỏa Vượng.
"Thịch" một tiếng, Bành Long Đằng đang cưỡi chiến mã từ trên trời giáng xuống, đánh thẳng vào đầu hai người, trong nháy mắt đè bẹp hai người đó thành bùn nhão, giây tiếp theo, nàng ta cười điên cuồng kéo dây cương, xông về phía những người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận