Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 720: Bác sĩ (2)

Rất nhanh trong thế giới mờ ảo, Bạch Linh Miểu nhìn thấy một vệt màu đỏ kia, đó là đạo bào huyết sắc của Lý sư huynh.
“Lý sư huynh, cơm xong rồi.” Bạch Linh Miểu từ xa hô lên với vệt màu đỏ kia.
Nghe thấy giọng nói, Lý Hỏa Vượng nhìn sang bên đó, mỉm cười nói: "Cảm ơn mẹ.”
“Này, xem con nói kìa, còn cần nói cám ơn gì với mẹ nữa à.” Tôn Hiểu Cầm ngồi trên ghế bên giường bệnh, mở hộp thức ăn trong lòng ra.
Món mặn là sườn kho tàu, món chay là rau muống xào, canh là canh cà rốt thịt dê, dinh dưỡng rất cân đối.
“Con trai, mẹ biết con không thích ăn cà rốt, nhưng cũng không thể kén ăn, phải ăn nhiều cà rốt, bổ sung vitamin mới được.”
“Mẹ, bây giờ con thật sự không kén ăn.” Lý Hỏa Vượng há miệng, cho miếng cà rốt trong cạnh vào miệng rồi nhai.”
“Ài, không kén ăn là đứa bé ngoan, con trai nhà chúng ta càng ngày càng hiểu chuyện.” Tôn Hiểu Cầm hài lòng gật đầu, sự an ổn của Lý Hỏa Vượng những lúc này, làm cho khí sắc trên mặt bà rõ ràng tốt hơn trước nhiều.
“Mẹ, lúc trước cũng quên hỏi, mẹ ở đâu? Không phải cũng ở trong ngục giam này chứ?”
“Mẹ vốn còn muốn mua một cái giường gấp, để cha con tới đây ở cùng con, nhưng nói khô cả họng, bọn họ cũng không chịu, giờ đến mức mẹ còn phải thuê một căn phòng ở gần đây.”
Nghe nói như thế, Lý Hỏa Vượng gật đầu nói: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
“Tốt sao? Lý sư huynh, như vậy thật sự là tốt rồi sao?" Bạch Linh Miểu đến trước mặt Lý Hỏa Vượng, gương mặt đau buồn nhìn hắn: "Tại sao huynh lại gạt muội, nói bệnh này khỏi rồi, thế này là khỏi chỗ nào chứ…”
Nói xong lời này, Bạch Linh Miểu nhẹ nhàng thở dài một hơi, vẻ mặt trở nên có chút ảm đạm: "Nhưng muội làm sao có thể trách huynh đây…thực ra muội cũng không nói cho huynh biết, lòng muội cũng không buông xuống được…”
Lý sư huynh, huynh nói xem có phải chúng ta tách ra tốt hơn cho nhau không? Nhưng huynh như vậy…muội thật sự không yên tâm...”
“Con không sao, con rất khỏe, mẹ không cần lo cho con, mẹ nhìn đi một hai tháng gần đây, bệnh tình của con ổn định hơn nhiều rồi.”
"Ây dà, con trai, cũng không thể nói như vậy, tuy rằng giờ con tốt hơn trước kia nhiều, nhưng vấn đề là con chung quy vẫn chưa khỏi hoàn toàn mà, càng là lúc sắp khỏi lại càng không thể buông lỏng cảnh giác."
Lý Hỏa Vượng kiên nhẫn nghe Tôn Hiểu Cầm nói liên miên cằn nhằn, hắn hưởng thụ loại lải nhải này, chỉ có mất đi mới biết được điều này quý giá bao nhiêu.
"Yên tâm đi, một ngày nào đó, con sẽ bình phục, kiểu gì cũng có một ngày!" Ngay khi Lý Hỏa Vượng nói như vậy, loảng xoảng một tiếng, cửa sắt bỗng nhiên kéo lên.
Lý Hỏa Vượng nhìn theo hướng tiếng động, lập tức nhìn thấy hai bác sĩ mặc áo blouse trắng, mang theo ba hộ lý nam từ bên ngoài đi vào, trong đó một hộ lý còn đẩy xe lăn.
Nhìn bọn họ, trong mắt Lý Hỏa Vượng tràn ngập cảnh giác, hắn thăm dò hỏi: "Miểu Miểu? Lý Tuế? Là các ngươi sao? Các ngươi rời đi trước một chút, ta lập tức sẽ trở về.”
Tôn Hiểu Cầm vô cùng khẩn trương đứng lên, chắn trước mặt Lý Hỏa Vượng: “Này! Các người là ai? Ai cho các người vào đây!”
“Bà Tôn, đừng căng thẳng, chúng tôi chỉ là muốn cho con trai bà tiến hành huấn luyện phục hồi, rèn luyện một chút cơ bắp, nếu không đợi đến khi cơ bắp toàn thân hoàn toàn héo rút, cả đời này cậu ấy có thể sẽ sống quãng đời còn lại trên giường."
Nói xong, những người này bắt đầu hành động, bọn họ cởi bỏ quần áo trói buộc trên người Lý Hỏa Vượng, để lộ thân xác đang trở nên vô cùng trắng bệch của hắn tra ngoài.
Tứ chi của hắn so với lúc trước, rõ ràng đã gầy đi rất nhiều, xem ra không khác mấy với chiếc đũa thẳng tắp.
Khi nhìn thấy Lý Hỏa Vượng không đứng lên nổi cho dù dưới sự dìu đỡ của hộ lý, quản giáo đứng canh ngoài cửa không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tên điên này cuối cùng cũng coi như chịu yên rồi.
“Chuyện… chuyện gì xảy ra thế này, con trai tôi sao gầy nhiều như vậy!” Tôn Hiểu Cầm rõ ràng có chút hoảng hốt.
"Bà Tôn, đừng lo lắng, đây là chỉ là cơ bắp thời gian dài không được rèn luyện, héo rút bình thường mà thôi, trải qua huấn luyện mang tính hồi phục có thể khôi phục bình thường, thêm nữa trên người con trai bà vậy mà không có chút nào bị hoại tử, bà chăm sóc tốt thật đấy."
Nghe nói như thế, Tôn Hiểu Cầm lúc này mới thả lỏng: “Cứ cách vài giờ lại trở mình một lần, điều này tôi biết, tôi học được từ những người chăm sóc người già bị liệt trên Tiktok.”
Dưới sự chỉ huy của bác sĩ, hộ lý đỡ Lý Hỏa Vượng đặt trên xe lăn, muốn đẩy ra bên ngoài.
“Đợi đã! Các ngươi muốn dẫn ta đi đâu? Ta hiện tại không thể đi!” Lý Hỏa Vượng ra sức giãy giụa, nhưng lại bị hộ lý gắt gao đè lại.
Nếu như đi ra ngoài, có trời mới biết mình ở bên khác có thể chạy đi tận đằng nào.
Một bác sĩ trung niên hói đầu nửa ngồi xổm xuống, tò mò nhìn Lý Hỏa Vượng: “Tại sao không thể đi? Cậu có thể nói cho tôi biết nguyên nhân không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận