Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 808: Gia Cát Uyên (1)

Trong bụng thái giám này chẳng những không sinh ra một đứa bé trai có thể nối dõi tông đường cho ông ta, ngược lại còn sinh ra một con bò mặt người hình dạng quái dị.
“Đây là thứ quái quỷ gì vậy.” Lý Hỏa Vượng chán ghét ném con bò mặt người trong tay về phía tường.
“Bộp!” Con bò mặt người đập vào tường rồi ngã xuống đất, vậy mà nó không chết, ngược lại còn dùng móng guốc kia chống đỡ mà đứng dậy, khạc ra nước ối.
Giờ khắc này, Lý Hỏa Vượng cuối cùng cũng coi như nhìn thấy dung mạo của con bò mặt người này, con bò mặt người này có khuôn mặt giống hệt thái giám đã sinh ra nó, cũng là đầu hói, cũng nhăn nheo và xấu xí như nhau.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng cau chặt mày, nắm chặt chuôi kiếm và rút Tử Tuệ Kiếm ra khỏi vỏ kiếm chuẩn bị chém gian trừ ác, con bò mặt người kia há chiếc miệng to dị dạng kia ra và bắt đầu cười lớn, khuôn mặt mặc dù là mặt của người già nhưng giọng nói lại là giọng nói bập bẹ non nớt của trẻ sơ sinh, sự kết hợp của hai loại người kỳ dị đến không thể tả.
"Ha ha ha ha! Mặt trăng sẽ mọc, mặt trời sẽ lặn, nước giếng tràn vào Kim Môn, sáng cầu thăng, chiều cầu hợp, trùng li huyết hủy khó tồn tại khi giết ngưu dương, uống rượu, lớn nhỏ đều vui sống, ăn mẹ hắn, theo mẹ hắn, mọi người vui vẻ sống qua một kiếp! Hahaha!"
- Giải thích, Thăng và hợp là đơn vị đo lường thời xưa, ý chỉ mỗi ngày chỉ cần một ít lương thực đã thỏa mãn rồi. Hết giải thích.
Sau khi hát xong những lời ý nghĩa không rõ ràng này, cơ thể của con bò mặt người mềm nhũn, trực tiếp nhũn xuống mặt đất, con ngươi trợn ngược, cứ như vậy mà chết đi.
Lý Hỏa Vượng nhất thời không hiểu chuyện gì đã xảy ra: “Tại sao mọi thứ ở Đại Tề lại lạ lùng như vậy? Còn có tên này rốt cuộc đang hát lung tung cái gì vậy, đây là đang nguyền rủa ta sao?”
Hắn nhíu mày thật chặt, đút lại kiếm vào vỏ, nói với hòa thượng đã biến lại thành ảo giác bên cạnh: “Ta đã nói gì chứ? Ông không nghe, cứ khăng khăng đòi thử, thế nào, việc thiện này thế nào?”
Nói xong, Lý Hỏa Vượng cũng không đợi cho hòa thượng đầy vẻ áy náy kia nói chuyện, liền chuẩn bị dẫn Lý Tuế rời khỏi lãnh cung của Đại Tề này.
"Lý huynh." Lời nói của Gia Cát Uyên khiến Lý Hỏa Vượng dừng lại.
Khi hắn nhìn về phía Gia Cát Uyên, hắn kinh ngạc phát hiện sắc mặt Gia Cát Uyên lúc này vô cùng căng thẳng, trong sự căng thẳng thậm chí còn lộ ra một tia hối hận.
“Gia Cát huynh, rốt cuộc là làm sao vậy?” Lý Hỏa Vượng hỏi, tâm trạng của Gia Cát Uyên trông có vẻ không ổn.
"Ta cần ngươi giúp ta một việc, giúp ta nói vài lời với một số bạn bè ở Đại Tề!”
"Chuyện này đương nhiên có thể, có điều Gia Cát huynh, có thể nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”
Lý Hỏa Vượng không nghĩ rằng Gia Cát Uyên lúc này vì trở về Đại Tề mà nhìn cảnh sinh tình, vì vậy mới tìm một số bằng hữu tốt để hàn huyên chuyện cũ, hắn ta không phải loại người này.
Hơn nữa, hắn chưa bao giờ thấy Gia Cát Uyên thất thần, cho dù là lúc hắn ta một mình chống lại Đấu Mẫu, sợ rằng sẽ rơi vào kết cục thân chết hồn tan lúc trước thì vẻ mặt vẫn đầy bình tĩnh.
Lý Hỏa Vượng hiểu rằng chuyện có thể khiến Gia Cát Uyên biểu lộ ra biểu cảm như vậy, e rằng chuyện này còn nghiêm trọng hơn chuyện trước kia.
Vậy mà lại có chuyện còn nghiêm trọng hơn cả Đấu Mẫu hạ phàm?
Thấy Gia Cát Uyên có sắc mặt khác thường như vậy, Lý Hỏa Vượng vội vàng an ủi: "Gia Cát huynh, trước tiên đừng hoảng, trước tiên ngươi hãy nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ta không biết xảy ra chuyện gì thì đương nhiên cũng không thể giúp ngươi được.”
Đôi mắt có chút đỏ hoe kia của Gia Cát Uyên khẽ nhắm lại, sau khi hắn ta hít một hơi thật sâu rồi lại mở mắt ra, hắn dùng chiếc quạt xếp trong tay chỉ về con bò mặt người đã chết trên mặt đất: "Lý huynh, ngươi có biết đó là gì không?”
"Ngạch Chính Đức Tự cho thái giám này con trai để nối dõi tông đường? Cũng không biết những dâm tăng kia không làm được hay là làm cái gì, vậy mà lại định lấy thứ này sai khiến các thái giám.”
Chợt ảo giác Tọa Vong Đạo đột nhiên từ bên cạnh chen miệng vào: “Đúng thế, chuyện này thật sự là làm không tốt.”
"Nhầm rồi! Nhầm lớn rồi! Trước đó ngươi chưa nghe nó hát gì sao? Con vật này là ngụ, long mạch của Đại Tề sắp đứt rồi.”
Lời nói của Gia Cát Uyên khiến trái tim Lý Hỏa Vượng đột nhiên run lên, tuy rằng hắn còn không biết con bò mặt người này rốt cuộc là thứ gì, nhưng long mạch sắp đứt, chuyện này khiến hắn cảm thấy dường như có chuyện chẳng lành xảy ra.
"Lý huynh, đã không còn thời gian để chậm trễ ở nơi này nữa. Mau đi thôi. Rời khỏi nơi này trước, nơi này không thể phát huy được.”
Không chút do dự, Lý Hỏa Vượng giơ chân phải bắt đầu lao ra khỏi lãnh cung lạnh lẽo hoang vắng này.
"Long mạch?" Lý Hỏa Vượng theo bản năng nhớ tới một đống hoàng đế Đại Lương mà mình nhìn thấy trong Hoàng Miếu Đại Lương lúc trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận