Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 252: Còn chưa thắng

Tất cả máu thịt vào khoảnh khắc tử vong này sẽ không mục rữa tan biến, bộ dạng trước khi chết thế nào thì sau khi chết giữ nguyên như vậy, vĩnh viễn.
Cái chết của Tĩnh Tâm sư thái chắc có liên quan điều này, thần thông lúc trước các ni cô thi triển dường như luôn dính dáng đến thối rữa.
"Thối rữa" biến mất dường như là nguyên nhân tử vong thật sự của nhóm Tĩnh Tâm sư thái.
Vô luận lúc nào thì thối rữa vĩnh viễn khiến người buồn nôn, khiến người né xa.
Nhưng thế giới nào nếu không có mấy thứ này cũng sẽ ra vấn đề lớn.
Khi xác chết không tiếp tục thối rữa thì tuần hoàn của Thiên Đạo sẽ bị phá hoại, xác chết chồng chất càng nhiều.
Nhưng giờ phút này Lý Hỏa Vượng đã không rảnh để ý đây rốt cuộc là chuyện gì, bởi vì chính cậu sắp tiêu đời.
Sư thái chết rồi, chẳng còn ai giống như bà sẽ ra tay trợ giúp cậu xua đuổi Đan Dương Tử.
Lý Hỏa Vượng không thể tìm được ai giúp nữa, bởi vì đã không có thời gian.
Hiện tại Lý Hỏa Vượng đã hoàn toàn biến thành thất học, có thể đoán trước được cậu sắp bị Đan Dương Tử hoàn toàn đoạt xá.
Nếu không muốn khiến Đan Dương Tử thực hiện được gian kế thì Lý Hỏa Vượng chỉ có một con đường để đi.
“Sư thái, chờ ở Nại Hà Kiều một lúc nữa, ta lập tức xuống dưới với các ngươi đây!”
Lý Hỏa Vượng dập mạnh đầu ba cái với nấm mồ trước mặt, mất hồn mất vía đi hướng lỗ chuột mình từng đi.
Lúc trước sư thái từng nói, chỉ có bị những con chuột đó cắn chết mới có thể hoàn toàn ngăn cản Đan Dương Tử đoạt xá.
Lý Hỏa Vượng không muốn khiến Đan Dương Tử sống lại, dù bản thân phải chết cũng quyết không để hắn sống!
Khi Lý Hỏa Vượng quyết tâm phải chết lại đi tới trước tháp đen, nhìn màu đen đầy đất thì ngẩn ngơ.
Lý Hỏa Vượng bước tới nâng mớ màu đen đó lên, con gián, ruồi bọ nằm ngửa trôi qua kẽ tay của cậu, giống như bông tuyết đen rơi xuống.
Tùy theo các ni cô chết đi, trừ ‘thối rữa’ ra còn có đám ruồi bọ, con gián, những sinh vật phân giải cấp độ thấp nhất.
Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên đứng lên, hô hấp dồn dập lao vào tháp đen.
Lý Hỏa Vượng nhanh chóng nhìn thấy cảnh tượng khiến người khiếp sợ, đám chuột đen trong tháp cũng chết hết, chuột chết giống như những người chết khác, không thối rữa, không bốc mùi.
“Chó!”
Lý Hỏa Vượng cực kỳ đau buồn giận dữ một tay đấm mạnh vào đám chuột chết, nội tạng thịt vụn bay ra từ miệng chuột bắn tung tóe.
“Kiếp trước ta đã làm chuyện thất đức gì! Tổ cha nó, tại sao bây giờ muốn chết cũng không chết được!"
"Ha ha ha ... hi hi ...” Một tiếng cười trầm thấp vang bên cạnh Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng ngước lên nhìn, liền trông thấy ba khuôn mặt cực kỳ khủng bố của Đan Dương Tử.
"Bản Tiên đã nói thế nào? Ngươi làm cái gì đều là uổng phí tâm cơ, ngươi hiện tại quay đầu giúp ta còn kịp."
"Ngươi cho rằng ngươi thắng chắc rồi sao?” Trong mắt Lý Hỏa Vượng mang theo cực độ hận ý đứng lên.
"Chỉ cần cái thân thể này còn ở trong tay ta ngày nào thì ngươi còn chưa thắng!"
Lý Hỏa Vượng đứng bật dậy, lao ra sơn môn An Từ Am, gần như điên cuồng vọt xuống núi.
Lý Hỏa Vượng vừa xuống núi đã đụng phải Dương Tiểu Hài ngậm hai cây khoai lang chiên.
Dương Tiểu Hài vội nịnh nọt hỏi:
“Lý sư huynh xuống rồi? Lo xong chuyện trên núi chưa? Chúng ta cùng nhau trở về đâu?”
Giờ phút này Lý Hỏa Vượng hoàn toàn không để ý Dương Tiểu Hài nịnh hót, lao ra đường cái.
Lý Hỏa Vượng nhìn quanh, giật lấy ngựa của một người dáng vẻ thư sinh, nhảy lên ngựa.
Lý Hỏa Vượng nhanh chóng quay đầu ngựa, mắt đầy tơ máu lấy một mũi nhọn có móc câu đâm vào mông ngựa.
Con ngựa lập tức nhấc cao móng lên, ăn đau hí dài, lao về phía dãy núi của Áo Cảnh Giáo.
“Ngựa của ta, ngựa của ta mà!” Thư sinh khóc la chạy theo, nhưng mà Lý Hỏa Vượng rất nhanh liền biến mất trong tầm nhìn.
Dương Tiểu Hài nhìn cảnh tượng trước mắt, bỗng chốc luống cuống, ôm bao vải dầu chạy về khách điếm: "Sư huynh sư tỷ! Lý sư huynh lại phát bệnh!"
Dãy núi chỗ Áo Cảnh Giáo cách Hằng Hoa Sơn của An Từ Am có hơn hai trăm dặm đường, lúc bình thường ngồi xe ngựa mất một khoảng thời gian.
Nhưng Lý Hỏa Vượng dùng dụng cụ tra tấn không ngừng kích thích khiến con ngựa đến nơi trong vòng hai ngày.
Khi lại đi tới thị trấn chết kia, con ngựa bị Lý Hỏa Vượng cướp đi rốt cuộc không chống đỡ nổi, miệng sùi bọt mép ngã xuống đất co giật, mông đã bị đâm máu thịt nhầy nhụa.
Lý Hỏa Vượng xuyên qua đống nấm mồ tự tay mình đào, chạy hướng sơn động trên núi.
Đến hiện tại Lý Hỏa Vượng đã ba ngày không ngủ, cộng thêm không ăn không uống, sắc mặt trông cực kém.
Nhưng lúc này Lý Hỏa Vượng không quan tâm sống chết, càng không màng những thứ kia, cậu chỉ muốn cho Đan Dương Tử chết!
Vô luận làm cái gì, chỉ cần có thể đạt đến mục đích này thì Lý Hỏa Vượng không tiếc tất cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận