Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 865: Cấm đi lại ban ngày

Cao Trí Kiên cũng mặc kệ tiếng hét của các vị khách ở sau lưng, lao ra con đường không bóng người, đuổi theo Lý Tuế.
Trên con phố trống rỗng, Lý Tuế cũng không có đi bao xa, Cao Trí Kiên rất nhanh đuổi theo kịp nó.
"A! Là ngươi, ngươi có thấy phụ thân của ta không? Phụ thân đi cùng một lão nhân râu bạc gọi là quốc sư, họ cưỡi kiếm đi bỏ lại ta.” Tuy lúc ở Ngưu Tâm Thôn thì Lý Tuế không nói chuyện với Cao Trí Kiên, nhưng vẫn nhận ra hắn ta.
"Ngươi ... Ngươi ... Phụ thân của ... Ngươi ... Là ... Là ... Là ...” Cao Trí Kiên sốt ruột vã mồ hôi, lắp bắp hỏi thăm, chỗ rẽ phương xa xuất hiện hơn mười con ngựa cao lớn.
Khi thấy Cao Trí Kiên cùng Lý Tuế cư nhiên công khai đứng giữa đường, những kỵ binh này đá nhẹ vào bụng ngựa, chạy hướng hai người.
Nhìn mạch đao nhỏ máu giơ cao, cơ bắp toàn thân Cao Trí Kiên căng cứng, kẹp Lý Tuế dưới nách xoay người định chạy.
Tuy Cao Trí Kiên to con, bước chân cũng lớn, nhưng sao có thể chạy thắng ngựa, khoảng cách của hai bên rất nhanh càng lúc càng gần.
Nghe thấy tiếng vó ngựa sau lưng càng lúc càng vang, Cao Trí Kiên biết chính mình nhất định là tránh không khỏi, dứt khoát ném Lý Tuế qua một bên, vụt xoay người, hai tay đấm xuống đất.
Kỵ binh cưỡi trên ngựa không ngờ đối phương bỗng đứng yên, binh khí còn chưa chém xuống thì ngựa chạy nhanh đã đụng vào Cao Trí Kiên.
Nhiều sợi gân xanh giống như rễ cây từ cổ của Cao Trí Kiên lan tràn đến trên mặt.
"A!” Cao Trí Kiên gầm lên một tiếng, vững vàng bắt lấy ngựa chiến xông đến, hai tay ôm chặt, dùng chiêu ‘nhỏ liễu ruộng cạn’ ném cả người lẫn ngựa lên nóc nhà ở phía trước.
Kỵ binh khác bị sức lực của Cao Trí Kiên làm hết hồn, vòng quanh từ xa chứ không dám tới gần nửa bước.
Một kỵ binh lấy một cái ống dài ra khỏi ngực, ném lên trời.
Vèo!
Bùm!
Pháo hoa màu đỏ nổ tung trên trời.
Lệ khí bắn ra từ mắt của Cao Trí Kiên, hắn ta liếc hướng pháo hoa trên trời, vội kéo Lý Tuế chạy hướng con phố bên kia.
“Đi!”
Nhưng Cao Trí Kiên còn không đi bao xa, một người đàn ông cao bảy thước cầm hai cây dùi, một cái vác trên vai, một cái chĩa xuống đất chặn đường, nhận ra ngay sát khí trên người Cao Trí Kiên.
“Loại người nào cũng dám luyện công pháp của Binh Gia? Ngươi xứng sao? Muốn chết!”
Nói xong, người này nâng lên dùi lao về phía Cao Trí Kiên.
Cao Trí Kiên muốn lùi, nhưng nơi này không có chỗ trống, chỉ có thể lại lần nữa nghênh chiến.
Oong!
Một cây dùi đánh qua, Cao Trí Kiên giơ hai tay bắt lấy, ai biết một cây dùi khác đập mạnh vào mặt hắn ta.
“Nhanh quá!”
Cao Trí Kiên bị sức lực to lớn đẩy liên tục lùi mấy bước, khi đứng lại thì hai cổ tay run rẩy đã rách toạc, chảy máu không ngừng.
Người đàn ông kia vẻ mặt ngạo mạn nhìn Cao Trí Kiên:
“Binh khí của ngươi đâu?”
Cao Trí Kiên lau máu vào quần:
“Bỏ ... bỏ ... bỏ ở ... khách điếm!”
Bùm!
Dùi nặng trăm cân rơi xuống đất đập vỡ nền gạch.
“Làm lại, đừng nghĩ Mã Vũ này khi dễ ngươi!" Người đàn ông tay không xông về phía Cao Trí Kiên.
Lý Tuế đứng giữa hai người, bị Cao Trí Kiên kịp đẩy ra.
Hai người lại đụng mạnh vào nhau, bắt đầu vật lộn.
Hiển nhiên Mã Vũ từng học quyền pháp, Cao Trí Kiên thì không, không lâu sau, Cao Trí Kiên đã bị đánh cho mặt mũi bầm dập.
Nhưng dù bị thương nặng cỡ nào Cao Trí Kiên cũng không có vẻ thấm mệt.
Khi Cao Trí Kiên cho rằng mình sẽ đánh với người này mãi, thân thể của hắn ta tự hành động theo bản năng.
Chân phải bước lên móc vào, khiến trọng tâm của Mã Vũ không vững, thừa dịp sơ hở này Cao Trí Kiên cong tay phải, khuỷu tay cứng rắn như sắt dán vào hầu kết của đối phương.
Hai bên ngừng lại, chậm rãi lui về phía sau, tuy thoạt nhìn Cao Trí Kiên mặt mũi bầm dập, còn Mã Vũ không có vết thương nào, nhưng hai người đều biết vừa rồi là Cao Trí Kiên thắng.
“Giỏi! Là hán tử, không hèn! Ngươi có tư cách luyện công pháp của Binh Gia!”
Mã Vũ gật đầu, xoay người đi lấy lại binh khí của mình.
“Trong lúc cấm đi lại ban ngày thì đừng chạy loạn, không chừng bên trên sắp làm chuyện gì. Gặp ta thì may, nếu ngươi đụng tới cái gì khác chưa chắc có thể sống."
Cao Trí Kiên che Lý Tuế ở sau lưng, nhẹ nhàng gật đầu: "Tạ."
“Nhưng công pháp của ngươi không tốt bằng công pháp của Mã gia chúng ta, nếu về sau muốn làm lính nhớ tìm Mã gia, ta bảo đảm cho ngươi làm một tiểu kỳ!”
Mã Vũ nói xong khiêng dùi xoay người rời khỏi.
Thấy Mã Vũ đi, kỵ binh đi theo ở phía sau cũng rời đi. Không lâu sau, trên con phố đìu hiu chỉ còn lại Cao Trí Kiên cùng Lý Tuế.
Cao Trí Kiên nhìn quanh, thở phào một hơi, dắt Lý Tuế đi hướng khách điếm.
Lý Hỏa Vượng cầm khoai tây chiên vàng rực ở trước mặt lên, để sát vào nhìn kỹ, khoai tây rắc muối vụn lộ ra ánh vàng dưới tia nắng ban mai chiếu rọi.
Lý Hỏa Vượng nhìn kỹ lúc rồi chấm khoai tây chiên vào sốt cà chua, nhét vào trong miệng của mình, trong khoảnh khắc chua, mặn, giòn, thơm tràn ngập khoang miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận