Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 289: Dọn dẹp

Lý Hỏa Vượng nhìn thấy gương mặt tươi cười kia thì biểu cảm dần lạnh đi, đột nhiên cậu bắt đầu suy nghĩ cẩn thận về thân phận của đối phương.
"Chờ đã, bọn ngươi không phải phỉ! Bọn ngươi là binh!"
"Ha ha, phỉ và binh có cần phải phân rõ như thế không? Không phải đều là kẻ giết người à?"
Nói xong lời này, Vương Đức Cầu hất gót chân phải, trực tiếp hất thanh đơn đao nằm dưới đất lên tay mình.
Hắn cầm thanh đao này, không chút ngần ngại xông về phía Lý Hỏa Vượng.
Keng keng!
Kiếm và đao va chạm không ngừng phát ra âm thanh lanh lảnh.
Những thứ gì đó không ngừng từ cây kiếm Hữu gia ở trong tay ồ ạt tràn vào toàn thân Lý Hỏa Vượng, làm cậu gần như đè ép được Vương Đức Cầu, thế nhưng lối đánh gần như là lấy mạng đổi mạng của đối phương cũng làm Lý Hỏa Vượng cảm thấy có chút vướng tay vướng chân.
Có điều nương theo một tiếng 'keng', âm thanh đột nhiên ngừng lại, lưỡi dao lăn lộn rơi xuống đất, đao của đối phương đã bị chặt đứt.
Lý Hỏa Vượng vốn định nương tay để bắt tù binh tra hỏi, nhưng cây kiếm trong tay làm khí huyết của cậu không ngừng dâng trào, căn bản không thể thu tay.
Lúc Vương Đức Cầu giơ thanh đao gãy đâm vào bụng Lý Hỏa Vượng, kiếm của Lý Hỏa Vượng cũng đâm vào ngực đối phương.
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Lý Hỏa Vượng cắn răng trừng người trước mắt hỏi.
Đối mặt với cái chết nhưng Vương Đức Cầu có vẻ không hề để ý.
Hắn cố gắng muốn phun nước miếng lên mặt Lý Hỏa Vượng nhưng nước miếng lẫn với máu chỉ có thể men theo phần cằm vô lực chảy xuống.
Hắn gần như là dùng sức mạnh lớn nhất rống lên: "Súc sinh Hữu gia, ngươi đừng mơ tưởng mà chúng chàm Hậu Thục, chỉ cần có bọn ta ở, Hậu Thục sẽ không nhường ra chút đất nào đâu!"
"Muốn ta phải nói bao nhiêu lần nữa đây? Ta không phải người của Tứ Tề Hữu gia! Kiếm này là người khác đưa!"
Lời này Vương Đức Cầu đã không thể nghe thấy, theo dòng máu nóng hổi từ ngực hắn tuôn ra, cơ thể hắn giống như nhũn ra rồi dần dần ngã xuống đất.
Lý Hỏa Vượng thở hổn hển cắn răng, đưa tay rút lưỡi đao gãy trên bụng ra.
Tiếp đó đưa tay đè lên vết thương, Lý Hỏa Vượng nhìn thoáng qua xác Vương Đức Cầu, thầm mắng một câu rồi xoay người đi giúp đỡ những người khác.
Toàn bộ trại đã hỗn loạn, chỉ là đương gia đã chết, đám nhãi còn lại hiển nhiên không chống đỡ được bao lâu.
Đối mặt với đám Lý Hỏa Vượng, bọn chúng không ngừng bại lui, hốt hoảng lùi sâu vào trong hang động.
Ngay khi nhóm Lý Hỏa Vượng sắp giết sạch đám người cuối cùng, vang tiếng nổ điếc tai, một nơi trong hang động sụp đổ, một bức tường đá xuất hiện ở giữa hai bên.
Keng keng keng!
Cao Trí Kiên dùng gậy sắt trong tay gõ mạnh vào tường đá, không ngừng gõ ra tia lửa.
"Được rồi, đừng gõ nữa, nhìn một cái là biết đã được chuẩn bị sẵn từ trước, bít chặt lối đi rồi."
Nghe thấy lời Lý Hỏa Vượng, Cao Trí Kiên ngượng ngùng buông tay.
'Keng' một tiếng, theo thân kiếm tra vào vỏ, Lý Hỏa Vượng cảm thấy đầu óc mình tỉnh táo, cậu chậm rãi thở phào một hơi, lắc mạnh đầu.
Tiếp sau đó cậu quay đầu nhìn nên trong Tụ Nghĩa Đường, thi thể chất ngổn ngang, nhất thời cảm thấy buồn bực, không ngờ kết quả lại chết nhiều người tới vậy.
Nói thật cậu không muốn giết người, nhưng hiện giờ nợ máu mà cậu phải gánh vách ngày càng nhiều hơn.
Lý Hỏa Vượng một lần nữa nhìn thoáng qua xác Vương Đức Cầu, đưa tay xé một mảnh quần áo trên người một người chết bên cạnh quấn lấy thanh kiếm Hữu gia của mình.
Hết thảy xét cho cùng đều là vì thanh kiếm này dẫn tới, tới bây giờ Lý Hỏa Vượng đã hiểu được.
Cũng vì lần thành thân kia mà Hầu Lão Nhị nhận ra thanh kiếm này, đồng thời cũng tưởng nhầm mình là người Binh gia của Tứ Tề.
Cũng vì thế mới chọc tới người như Vương Đức Cầu, bằng không sao lại có lần phiền phức này.
"Ở Hậu Thục khẳng định có rất nhiều người có thù oán với Hữu gia, thanh kiếm này không thể dễ dàng lộ ra."
"Hơn nữa trong khoảng thời gian kế tiếp phải cố gắng chạy đi, chờ Binh gia Hậu Thục biết Vương Đức Cầu đã chết thì chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, nhất định sẽ phái càng nhiều người tới hơn, mình không thể bị bọn họ dính lấy."
Tuy Lý Hỏa Vượng dễ dàng chiến thắng lần này nhưng cậu không dám chống cự lại toàn bộ nước Hậu Thục, này không thể nghi ngờ là châu chấu đá xe.
Xuân Tiểu Mãn cầm kiếm đi đi lại lại trong động, tuy lồng ngực cô ấy vẫn còn hơi phập phồng nhưng khi gặp người còn thở một hơi vẫn trực tiếp nâng kiếm đâm một phát, đề phòng đối phương ngồi dậy đánh lén.
Ngay lúc cô ấy đi tới trước mặt Lý Hỏa Vượng thì một bàn tay đưa tới: "Cho ta."
"Lý sư huynh, cho huynh ... cái gì?" Xuân Tiểu Mãn giả vờ mờ mịt hỏi.
"Bớt giả vờ đi, lấy Đại Thiên Lục ra, đó không phải thứ muội có thể sử dụng."
Nhìn ngón tay không ngừng chảy máu của Xuân Tiểu Mãn, Lý Hỏa Vượng sao lại không biết cô ấy đang dùng thứ gì.
Nhưng Xuân Tiểu Mãn lại liếc Bạch Linh Miểu một cái, ôm ngực mình lui về sau vài bước, ánh mắt kiên quyết khác thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận