Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 532: Vô Sinh Lão Mẫu (2)

Trong lỗ đen rất rộng thoáng, chữ khắc trên tường khiến Cao Trí Kiên sửng sốt.
"Ứ nê nguyên tự hỗn độn khải! Bạch Liên nhất hiện thịnh thế cử!".
Cao Trí Kiên lập tức ngước lên đỉnh đầu, nơi đó còn treo cờ trắng in hình hoa sen.
"Đây không phải là từ đường Bạch gia à? Tại sao trong cửa ngầm có thứ này?” Cao Trí Kiên rất là nghi hoặc.
Tuy rằng hắn không biết mấy thứ này là cái gì, nhưng mà cứ cảm giác không thích hợp.
“Đừng đứng chắn giữa đường, tiếp tục đi xuống dưới nào!”
Nghe tiếng giục, Cao Trí Kiên siết chặt vũ khí từng bước chậm rãi đi xuống.
Từ bậc thang dưới đất thì Cao Trí Kiên cảm giác đang xuống sâu hơn.
Phòng ngầm này xây rất lớn, trên tường thường xuất hiện những chữ ngắn khiến nỗi bất an trong lòng Cao Trí Kiên càng sâu thêm.
"Bạch liên hạ phàm! Vạn dân phiên thân!"
"Vô Sinh Lão Mẫu! Chân không gia hương!"
Mỗi khi Xuân Tiểu Mãn hỏi trên tường viết cái gì thì Cao Trí Kiên chỉ lắc đầu.
Đi mấy vòng thì tới cuối nấc thang, khoảng trống tối đen xuất hiện ở trước mặt họ, huỳnh thạch màu xanh trong tay họ có thể chiếu sáng một góc nhỏ.
“Dán ... dán ... dán tường! Cẩn ... cẩn ... cẩn ... cẩn thận!”
Cao Trí Kiên dẫn đầu dựa vào tường lần mò, sờ trúng một quyển sách, nương huỳnh quang mở ra đọc.
Chữ thoạt nhìn không giống chữ thời cận đại, nhưng Cao Trí Kiên xem hiểu, tuy nhiên không hiểu nội dung.
"Cao Trí Kiên, ngươi nhìn thấy cái gì? Ngươi đừng im lặng xem, nói đi chứ! Sốt ruột chết được!”
Bị đồng bạn vỗ người thúc giục, Cao Trí Kiên lắp bắp phiên dịch nội dung khiến đối phương nghe hiểu.
Vô Sinh Lão Mẫu là Cổ Phật vô sinh vô diệt trên đường. Bà có thể độ hóa chúng ta ở trần thế trở lại gia hương chân không, tránh cho gặp tai nạn.
Mọi điều trên thế gian vốn nên thuộc về Vô Sinh Lão Mẫu. Mỗi tấc đất, mỗi tấc trời đều là gia hương chân không.
Chúng ta sinh ra dưới sự che chở của Vô Sinh Lão Mẫu, lớn lên rồi già đi. Mãi khi có người phản bội bà! Đó là thiên hoàng quý trụ mà bà tin tưởng nhất gần ngay bên bà!
Khi những đại quân không thể tả sinh ra từ đan điền của Vô Sinh Lão Mẫu thì một nhóm thiên hoàng quý trụ phản bội.
Bọn họ hợp mưu với đại quân không thể tả phản bội Vô Sinh Lão Mẫu. Giết những thiên hoàng quý trụ không chịu phản bội, cướp đoạt tất cả của Vô Sinh Lão Mẫu!
Bọn họ ném thứ không cần, nuốt thứ cần vào bụng, cuối cùng vô sỉ đứng ở vị trí của Vô Sinh Lão Mẫu!
Những kẻ trái lương tâm này sợ hãi sự vô sỉ của mình bị phát hiện nên đã sửa chữa sách sử, sửa chữa tất cả sách sử trong lòng người.
Nhưng chúng ta thì không, sách sử của chúng ta vĩnh viễn thuộc về Vô Sinh Lão Mẫu, chúng ta vĩnh viễn khắc ghi, chờ khoảnh khắc Vô Sinh Lão Mẫu lại trở về!
Vô Sinh Lão Mẫu, vô sinh thì vô tử, thoạt trông vô sinh đã bị bọn họ cướp đoạt hết thảy, nhưng cũng có nghĩa là Vô Sinh Lão Mẫu không thể mất đi cái gì nữa.
Khi một người toàn thân tràn ngập vết thương thì vĩnh viễn sẽ không có vết thương mới, khi bị cướp đoạt hết thảy tồn tại, đồng dạng cũng sẽ không còn bị cướp cái gì nữa.
Vô Sinh Lão Mẫu vĩnh viễn tồn tại, vô luận là ban ngày hay đêm tối, vô luận nam nhân hay nữ nhân, vô luận âm hay dương.
Những kẻ nghịch tặc bội bạc nghĩa tín đang theo dõi, bọn họ đang sợ hãi, bọn họ đang không ngừng ngăn trở Vô Sinh Lão Mẫu cùng hiện diện với chúng ta.
Bọn họ có thể luôn phái ra chó săn ngăn trở chúng ta, nhưng mà không sao cả, chúng ta chỉ cần thành công một lần thì Vô Sinh Lão Mẫu sẽ từ trên sáu con ngựa xanh gốm sứ quang minh chính đại quay về vị trí thuộc về bà!
"Vô luận bao lâu, ta đều sẽ chờ, làm thiên hoàng quý trụ sống sót duy nhất, dù cho ta bị người giết, nhi tử bò ra từ trong thân thể của ta sẽ tiếp tục chờ. Nhi tử của ta chết thì còn tôn tử của ta. Ta sẽ đời đời vĩnh viễn chờ đợi! Vô Sinh Lão Mẫu, gia hương chân không!”
"Cao Trí Kiên, ngươi đọc cái gì vậy? Chắc không phải đọc sai rồi chứ?” Xuân Tiểu Mãn biểu cảm nghi hoặc nhìn cuốn sách da nâu trong tay đối phương.
Đối phương nói ra nội dung lung tung, Xuân Tiểu Mãn không hiểu nổi rốt cuộc đang nói cái gì, gì mà vô sinh vô tử, gì mà thứ sinh ra trong đan điền.
Gì mà nhi tử bò ra từ xác chết của mình, đó còn là con người sao?
Một ý nghĩ kỳ lạ chui ra từ trong óc của Xuân Tiểu Mãn:
“Người viết sách này chắc sẽ không điên giống như Lý sư huynh chứ?”
Cảm giác được bị đồng bạn hoài nghi, Cao Trí Kiên đút tay vào túi, im lặng dán vách tường tiếp tục đi về phía trước.
"Hừ ".
Xuân Tiểu Mãn định kéo Bạch Linh Miểu theo sau, nhưng mới chạm vào tay của cô ấy thì cảm giác nó rất lạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận