Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1006: Phong Đô (1)

Dương Tiểu Hài cẩn thận nhìn bóng tối, dường như đã bớt tối tăm, hắn ta thấy rõ những người quái dị trong tay cầm dù.
Trong lúc Dương Tiểu Hài hoang mang không hiểu gì thì thấy sau lưng người quái dị kéo thứ gì, hắn ta hút ngụm khí lạnh.
Đều là người, đủ mọi loại người, tất cả bị một cây địa tang dài xiên qua, kéo xềnh xệch dưới đất như xiên thịt.
Một đầu cây đại tang mang teo tua trắng nằm trong tay đám người quái dị.
Mỗi lần bị kéo đi là những người này đều tuyệt vọng kêu khóc, bất lực vươn tay cào mặt đất, nhưng cuối cùng trừ làm ngón tay trầy xước ra không có chút thay đổi gì.
“Đây ... đây rốt cuộc là đâu? Chỗ này rốt cuộc ...” Dương Tiểu Hài nhìn cảnh tượng phương xa, hoàn toàn luống cuống, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Nhưng ngay lúc đó, Lữ Cử Nhân ở một bên luôn mơ màng bỗng tỉnh táo lại giống như hồi quang phản chiếu, trông thấy La Quyên Hoa trong xiên người thì hét to một tiếng:
“Quyên nhi! Chạy nhanh đi!"
Tiếng hét to này khiến người quái dị ở phương xa ngừng lại, cây dù lớn trong bóng tối chậm rãi xoay về phía Dương Tiểu Hài.
Khi nhìn thấy Lữ Cử Nhân hét to lao về phía đám người quái dị, Dương Tiểu Hài cảm giác như ở trong hầm băng, trong lòng chỉ có một ý nghĩ:
"Xong rồi."
Khi Lữ Cử Nhân xông đến gần cây đại tang, vươn tay muốn cứu La Quyên Hoa thì người quái dị vung tay, bóng tối bốn phía ngưng tụ thành cây đại tang mới xiên qua lồng ngực của Lữ Cử Nhân.
Vẫn chưa xong, cây đại tang xiên Lữ Cử Nhân giống như vật sống ở trên không trung xoay một cái đâm về phía Dương Tiểu Hài.
Dương Tiểu Hài hoảng sợ bất chấp tất cả quay người liều mạng chạy như điên.
Âm thanh dần đến gần khiến Dương Tiểu Hài càng tuyệt vọng hơn, khi Dương Tiểu Hài cho rằng mình sẽ rơi vào kết cục của Lữ Cử Nhân thì một luồng gió mạnh phất vào mạnh, sau lưng có tiếng nặng nề ngã xuống đất, hắn ta an toàn rồi.
Hoảng sợ khiến thân thể của Dương Tiểu Hài cứ run bần bật, khi hắn ta run rẩy xoay người lại thì trông thấy một khuôn mặt quen thuộc đứng cạnh xác chết cao lớn.
"Lý ... Lý sư huynh?!" Dương Tiểu Hài rung động nhìn người đàn ông quen thuộc ở phương xa.
Người mặc đạo bào màu đỏ, mặt đeo mặt nạ đồng tiền đứng ở phương xa rõ rành rành là Lý sư huynh của hắn ta.
"Dương ... Dương Tiểu Hài? Ha ha, thật sự lạ kỳ.” Lý Hỏa Vượng giống như giẫm lên bậc thang, ung dung bước xuống xác chết, ba phần tò mò, bảy phần trêu tức đánh giá thiếu niên trước mắt.
"Lý sư huynh? Ngươi thật là Lý sư huynh? Lý sư huynh đến cứu ta sao?"
Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng xuất hiện ở trước mắt mình, Dương Tiểu Hài giống như tìm được trụ cột tinh thần, chạy tới nói hết những chuyện đã phát sinh.
Chờ Dương Tiểu Hài nói xong thì thấy Lý sư huynh quan sát mình với ánh mắt rất lạ.
“Đi theo ta.” Lý Hỏa Vượng nói, không tiếp tục để ý Dương Tiểu Hài, bước nhanh đi hướng tây.
Trong lòng Dương Tiểu Hài hơi do dự, nhưng ngẫm lại vừa rồi Lý sư huynh cứu mạng hắn ta từ tay người quái dị, hẳn là sẽ không hại mình, thế là vội vàng đi theo.
Dương Tiểu Hài không chú ý Lữ Cử Nhân ở phía sau bị cây đại tang xuyên qua giãy giụa bò dậy.
Hai người một trước một sau đi trong bóng tối, giờ phút này Dương Tiểu Hài nhất thời cảm giác an tâm rất nhiều.
"Lý sư huynh, đây là đâu?”
“Ở đâu ư? Đây là dưới cùng của Thanh Khâu, Phong Đô.”
“Phong Đô? Phải rồi Lý sư huynh, thê tử của ta cũng rớt xuống dưới, có thể tìm giúp ta không?”
“Ngươi cũng có thê tử sao, tốt thôi.” Khóe môi Lý Hỏa Vượng hơi cong lên gật đầu trả lời.
"Lý sư huynh, vậy thì cảm ơn lắm!” Nghe thấy Lý sư huynh thật sự giúp chính mình cứu Triệu Tú Mai, Dương Tiểu Hài cực kỳ kích động cảm ơn.
"Đều là sư huynh đệ, khách khí như vậy làm cái gì, yên lặng đi theo, sắp tới nơi rồi.”
Hai người đi tiếp, đi khoảng một nén nhang thì mặt đất bắt đầu trở nên gập ghềnh.
Vài chỗ cao cao nhô ra các loại cột to đâm vào bóng tối trên đầu, vài chỗ thì sụp xuống thành hố to đen ngòm, mọi thứ xung quanh đều trở nên áp lực đến kỳ lạ.
Trong hố to lóe ánh nến xanh, một số người quái dị lúc trước nhìn thấy đang kéo gậy tang xiên đầy người nhảy xuống hố to.
Dương Tiểu Hài trốn sau cây cột lớn nhìn thấy cảnh này, dường như nhận ra không thích hợp: “Lý ... Lý sư huynh, nơi này dường như không phải đường đi ra ngoài."
"Đây là đường ra của ngươi, ngươi biết những cái hố, những ụ đất đùn lên mặt đất là cái gì không?” Lý Hỏa Vượng chỉ vào thứ trước mắt hỏi.
Không đợi Dương Tiểu Hài đáp lại, Lý Hỏa Vượng tự hỏi tự đáp:
“Đó thật ra là Khôi Lôi, Tư Mệnh chưởng quản tử vong, tại sao nó nằm ở đây không chuyển động, là bởi vì nếu đã là Tư Mệnh chưởng quản tử vong thì tất nhiên nó chết rồi, ha ha ha!"
Nói xong lời này, Lý Hỏa Vượng cảm thấy mình nói rất buồn cười nên ôm bụng cười lớn, cười đến chảy nước mắt.
"Lý sư huynh, rốt cuộc ngươi đang nói cái gì, sao ta nghe không hiểu.” Dương Tiểu Hài có chút luống cuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận