Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1015: Lý Tuế

Lý Tuế vươn tay vững vàng bế con thỏ, xúc tu quấn con thỏ chậm rãi rút về dưới váy.
Lý Tuế dùng tay nhẹ vuốt đầu lông xù, Lý Tuế hé mở môi anh đào cứng rắn nhét nửa người con thỏ vào.
Quai hàm phồng lên đung đưa, Lý Tuế vui vẻ híp lại mắt lại, nó thích thịt ít xương nhiều như vậy, khi nhai có nhiều nước, mùi vị cũng ngon.
Khuyết điểm duy nhất là phải phun ra lông.
Lý Tuế nuốt vào một nửa con thỏ rồi nhưng không tiếp tục ăn, vui vẻ ôm thỏ chạy hướng đường đất bên cạnh.
“Cho nương này, cái này ăn ngon!” Lý Tuế đưa nửa con thỏ mình ôm trong ngực đến trước mặt Lý Tuế đang dùng dao đánh lửa thăng đốt lửa.
“Thỏ à? Tuế Tuế bắt được phải không? Tuế Tuế ngoan quá.” Bạch Linh Miểu nhận lấy, dùng móng tay đen dài nhanh chóng lột da rút máu.
Bạch Linh Miểu đã ở chung vô cùng hòa hợp với Lý Tuế, nó giống như con nít, chỉ cần khen ngợi thì nó sẽ vui vẻ rất lâu.
Cô chỉ cần đối đãi thật lòng với nó thì nó sẽ xem cô như mẫu thân của mình.
“Sao nương không ăn? Thứ này ăn ngon lắm, cũng khó bắt.”
Bạch Linh Miểu mỉm cười nhẹ nhàng lắc đầu, ngay sau đó cắt thịt thỏ thành từng khúc nhỏ, định lát nữa bỏ vào cháo trắng:
“Trời sắp sáng, làm cho phụ thân của ngươi ăn.”
“À.” Lý Tuế gật đầu, xoay người lại nhảy vào rừng cây bên cạnh: “Con đi xem phụ thân về chưa, con đi đón phụ thân.”
"Đợi đã." Bạch Linh Miểu giữ Lý Tuế lại, tay vuốt phần lưng lộ ra của nó: “Nhìn ngươi kia, rách đồ rồi, nếu còn mặc sẽ biến thành ăn mày, thay đồ của ta đi.”
Lý Tuế bị Bạch Linh Miểu kéo vào thùng xe một lúc, chờ khi sắc trời có chút tờ mờ sáng, nó mặc đồ màu ánh trăng nhảy ra ngoài, lao về phía rừng cây.
“Tuế Tuế, đừng đến gần quá! Lúc phụ thân của ngươi tu hành thì nguy hiểm lắm.”
“Con biết, con chỉ nhìn từ xa." Bóng dáng của Lý Tuế chớp mắt biến mất hút.
Lý Tuế quay vào rừng không cần kiêng dè gì nữa, các loại xúc tu chui ra khỏi quần áo, thay thế đôi chân di chuyển nhanh.
Khi sắp đến nơi thì Lý Tuế bỗng nhiên nghe thấy trong rừng bên cạnh có động tĩnh, cẩn thận đến gần.
Lý Tuế nhanh chóng tìm được nơi phát ra âm thanh, cư nhiên là Lữ Tú Tài. Hắn ta nhìn thẻ tre màu đỏ trải dưới đất, có chút run rẩy nâng lên ngón tay cái.
Lữ Tú Tài cắn chặt răng, lấy ra ba cây kim dài đâm mạnh vào kẽ móng tay, lại giơ ngón cái đâm mạnh xuống đất.
"A a a!"
"Ngươi đang làm gì?" Lý Tuế đi ra, tò mò đánh giá.
Lữ Tú Tài một tay cầm kiếm, khi nhìn thấy người đến liền buông xuống cảnh giác, hắn ta nhận thức người này, là tai họa được sư phụ mình nuôi.
Đầu ngón tay đau nhức vô cùng, Lữ Tú Tài thở ra một hơi, cố chịu đựng nói: "Ta muốn thử cách dùng thứ này, miễn cho đến lúc cần dùng thì luống cuống.”
"Đau không?" Lý Tuế hỏi.
"Không đau! So với phụ thân của ta điên, đại ca của ta chết thì chút đau đớn này có đáng gì!” Lữ Tú Tài cắn chặt răng, hung hăng trả lời.
“À, vậy ngươi tiếp tục, ta đi đây." Lý Tuế nghe mơ hồ, xoay người rời xa Lữ Tú Tài, lại chui vào rừng cây.
Chỗ Lý Hỏa Vượng tu luyện rất dễ tìm, dù sao trên đời này rất ít có nơi nào thụ mà cây bay trên trời.
Lý Tuế leo lên một cành của cây to, nhìn Lý Hỏa Vượng phương xa hai chân ngồi xếp bằng, đứng chổng ngược, đầu vùi vào tảng đá, mọi thứ bay quanh người hắn đang chuyển động vô quy luật.
Chốc lát sau, đầu của Lý Hỏa Vượng bay ra khỏi tảng đá, đập vào một cây to bay tới, cây kia nát dễ dàng như bong bóng, tất cả quy tắc của trần gian dường như không tồn tại khi ở gần người hắn.
Lý Tuế cứ như thế yên lặng nhìn Lý Hỏa Vượng tu luyện kỳ lạ.
Tuy rằng phụ thân rất ít nói với nó, nhưng thông qua ở một bên lặng lẽ quan sát, Lý Tuế cũng dần dần biết được một ít sự tình.
Phụ thân muốn trở nên càng lợi hại, phụ thân phải mạnh lên mới có thể bảo hộ bọn họ, không cho họ chết.
Lữ Tú Tài lúc nãy cũng giống như vậy, hắn ta cũng muốn biến lợi hại.
Trong đầu Lý Tuế hiện ra những đối thủ mà Lý Hỏa Vượng từng đấu, nếu phụ thân không lợi hại có lẽ sẽ bị bọn họ giết chết.
Nghĩ đến điều này Lý Tuế nhất thời có chút luống cuống, nó không muốn khiến phụ thân chết, lòng thầm quyết định:
"Bọn họ đều muốn biến lợi hại, ta phải làm thế nào mới giúp được phụ thân?”
Bình thường Lý Tuế chỉ chui vào bụng của phụ thân, làm trợ lý cho phụ thân, không giúp được gì nhiều, nó muốn giúp phụ thân nhiều hơn nữa.
Vấn đề này có chút phức tạp, Lý Tuế suy nghĩ thật lâu vẫn không nghĩ ra chính mình nên làm như thế nào.
Nó mới sinh ra không bao lâu, hiện tại được một tuổi rưỡi, trong thời gian sau khi nó sinh ra chưa từng gặp ai làm cách nào trở nên lợi hại.
Phụ thân miễn cưỡng là ví dụ, nhưng Lý Tuế xem không hiểu biện pháp biến mạnh của phụ thân.
Thấy bóng dáng của Lý Hỏa Vượng ở xa cũng bay khỏi mặt đất, Lý Tuế nhanh chóng từ ngọn cây leo xuống, chạy hướng xe ngựa, nó muốn hỏi người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận