Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 636: Hiện thực (2)

Bà như vậy, cho dù là giả, cũng khiến cho Lý Hỏa Vượng cảm thấy vô cùng đau lòng.
"Mẹ, con không sao. Con thật sự không sao." Lý Hỏa Vượng thấp giọng an ủi với vẻ dịu dàng, mình không thể hành động theo cảm tính và suy đoán lung tung vô căn cứ được, nếu làm như vậy sẽ lại lần nữa khiến mình rơi vào vũng bùn rối rắm trước đó.
Đầu óc càng lúc càng loạn, Lý Hỏa Vượng dùng sức lắc lắc đầu, hít sâu một hơi để ổn định tâm thần của mình.
Nếu hoài nghi về khả năng thế giới này là thật, vậy thì nên tập trung tìm kiếm chứng cứ đủ mạnh để phản bác, chứ không phải tự mình suy nghĩ lung tung, chí ít theo tình hình trước mắt trông có vẻ như khả năng thế giới này là thật không cao.
"Nếu không làm sao có thể giải thích được tại sao ta có thể mang theo bất cứ thứ gì từ thế giới kia qua, mà ta lại không thể mang theo đồ vật bên này qua bên kia chứ? Không thể thế giới bên kia mới là giả được?”
Lý Hỏa Vượng nghiêng đầu ngả vào lòng Tôn Hiểu Cầm, tận hưởng sự bình yên hiếm có này, hắn đã mơ về loại cảm giác này rất nhiều lần trong giấc mơ ở thế giới bên kia rồi.
"Mẹ, Na Na hiện tại thế nào rồi?" Lý Hỏa Vượng đột nhiên hỏi.
"Na Na? Na Na vẫn ổn...” Giọng điệu của Tôn Tiểu Cầm có chút hoảng hốt, từ trong túi xách lấy khăn giấy ra lau mồ hôi cho đối phương.
Lăn lộn với đám người Tọa Vong Đạo lâu như vậy rồi, Lý Hỏa Vượng đâu thể không phán đoán ra lời nói của Tôn Hiểu Cầm là thật hay giả.
“Mẹ, rốt cuộc Na Na thế nào rồi?” Như có dự cảm, tâm tình của Lý Hỏa Vượng trở nên nặng nề.
Tôn Hiểu Cầm vẫn cố gắng che giấu gì đó, nhưng mấy lần đều bị Lý Hỏa Vượng dễ dàng nhận ra, đối mặt với sự truy hỏi hết lần này đến lần khác của con trai mình, cuối cùng bà bất lực thở dài.
"Con đừng trách con bé, nó gần đây không thể tới được, Na Na là một cô gái tốt.”
"Con không oán trách, con chỉ muốn biết hiện tại cô ấy ở đâu?”
"Na Na nghỉ học rồi, được ba mẹ con bé đưa đi khám bác sĩ rồi.”
“Cô ấy bị làm sao vậy?” Lý Hỏa Vượng không khỏi trở nên lo lắng.
“Con bé không sao, chỉ là có chút phiền muộn, có chút không muốn ăn uống gì cả.” Tôn Hiểu Cầm lại cầm hộp cơm lên, lại lần nữa đút cơm cho Lý Hỏa Vượng.
Nhai thức ăn trong miệng một cách không ngon miệng gì cả, nghĩ đến cô gái luôn ở bên cạnh mình từ lúc còn nhỏ kia rơi vào tình cảnh hiện tại, trái tim Lý Hỏa Vượng như đang rỉ máu.
Đối phương đã vì mình mà trả giá quá nhiều, quá nhiều rồi, nhưng mình lại không thể tặng lại cho cô thứ gì.
"Không sao, con trai, mẹ nghe nói bệnh vặt này uống thuốc là có thể khỏi, con đừng tự trách mình.”
"Mẹ, mẹ có thể thả con ra một chút không?” Lý Hỏa Vượng đột nhiên hỏi Tôn Hiểu Cầm.
Tôn Tiểu Cầm bưng hộp thức ăn, trên mặt có chút do dự, nhưng bà vẫn gật mạnh đầu: “Được, ngày ngày bị trói như vậy, chắc chắn là bứt rứt lắm rồi nhỉ? Hoạt động một chút cũng tốt.”
Nói xong, Tôn Tiểu Cầm bắt đầu cởi bỏ trói buộc trên người Lý Hỏa Vượng.
Vừa mới làm một vài động tác, một giọng nam vô cùng khẩn trương lập tức phát ra từ camera giám sát ở góc trên bên trái của căn phòng: "Này! Dì Tôn, dì làm gì vậy? Mau dừng lại!"
"Con trai tôi bị trói hết tay chân, bứt rứt phát hoảng rồi. Yên tâm, có tôi ở đây, nó rất ngoan.” Hàng động của Tôn Tiểu Cầm lập tức tăng nhanh tốc độ.
"Tôi lập tức qua đó! Tôi lập tức qua đó!” Camera đột nhiên im bặt.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng vừa mới được thả tự do, ‘cạnh’ một tiếng, cánh cửa phòng bệnh bị đẩy mạnh ra, hai quản giáo cao to lực lưỡng tay cầm dùi cui lập tức xông vào.
Nhưng đối mặt với Lý Hỏa Vượng, người đã lâu không thể rèn luyện vận động, cơ bắp tay chân có chút teo lại, bọn họ lại đứng canh ở cửa, sau khi khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, bọn họ lấy bộ đàm ra và hét lên ‘tiếp viện giường số 1’ với vẻ căng thẳng.
Anh chàng trước mặt là một kẻ điên đã được đánh số trong đầu óc của tất cả mọi người trong toàn bộ khu giám sát, hắn đặc biệt khó đụng vào.
Lý Hỏa Vượng thì lại không quan tâm đến bọn họ đang đứng ở cửa mà lắc lắc chân tay đau nhức, đi đến bên cạnh cửa sổ được bao quanh bởi các thanh sắt.
Lý Hỏa Vượng nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, nắm lấy lan can sắt và đưa tay ra phía đó.
Một tia nắng ấm áp chiếu vào những đầu ngón tay nhợt nhạt kia của Lý Hỏa Vượng.
Cảm nhận được chút hơi ấm đó, trong lòng Lý Hỏa Vượng dâng lên một tia khát khao: "Nếu mọi thứ ở đây đều là thật thì tốt biết mấy..."
"Thùng thùng thùng! Thùng thùng thùng! Mặt trời lặn phía núi tây tối đen trời, mười nhà thì chín nhà đóng cửa lại, chỉ có một nhà không khóa cửa, thắp hương đánh trống mời thần tiên...”
Cùng với tiếng trống dồn dập, Bạch Linh Miểu vừa gõ trống vừa bao vây lấy người đàn ông trần truồng bị trói tay chân ở giữa căn phòng.
Một nhóm người, nam nữ già trẻ, nằm bò ở góc tường bên cạnh, bọn họ run lẩy bẩy, nước mắt rưng rưng nơi khóe mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận